Ngô Bình: “Không quay về cũng được. Sau này ông cứ. ngoan ngoãn ở giới thế tục làm việc cho tôi”.

Từ Bảo Càn siết chặt năm tay, nói: “Chủ nhân, tôi không cam tâm! Vị trí thế tử vốn dĩ thuộc về tôi nhưng lại bị người không bằng tôi cướp đi, tôi không phục!”

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Ông muốn thế nào?”

Từ Bảo Càn nói từng câu từng chữ: “Tu luyện để mạnh hơn cậu ta, báo thù cho người mẹ bị vợ lẽ của cha hại chết, khiến cha tôi hối hận, khiến Từ Thị hối hận!”

Ngô Bình nhíu mày: “Vợ lẽ hại chết mẹ ông?”

Từ Bảo Càn gật đầu, nghiến răng nói: “Không sai. Tiện nhân kia không chỉ hại chết mẹ tôi, mà còn hạ độc em trai ruột duy nhất của tôi!"

Dù là người ngoài như Ngô Bình cùng cảm thấy chỉ thứ này quá đáng, cậu vỗ vai Từ Bảo Càn, nói: “Ông yên tâm, đợi tu vi tôi cao hơn chút, tôi sẽ giúp ông báo thù”.

Từ Bảo Càn: “Cám ơn chủ nhân!”

Ngô Bình: “Được rồi, ông tiếp tục làm viện trưởng của ông đi, tôi và Thanh Liên còn có chuyện phải đi trước”.

Quay về chỗ dừng xe, Cổ Thanh Liên mới định thần lại, cô ta thở phào, nói: “Cũng may Từ Chí Thân đã không còn là thế tử, nếu không chúng ta thảm rồi!”

Theo cô ta thấy, chỉ dựa vào bọn họ căn bản không đấu được thế gia hạng nhất.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra chúng ta rất may mắn”.

Khởi động xe, cậu gọi điện thoại cho Đào Thành, hỏi: “Thành Tử, ra ngoài ăn cơm không?”

Đào Thành: “Được chứ, Dì út tôi đang chuẩn bị cho tôi ăn mì tôm, tôi ngán lắm rồi”.

Ngô Bình: “Dì út cậu cũng ở nhà sao?”

Đào Thành: “Ừ, hôm nay dì ấy không muốn đi làm, nói muốn nghỉ ngơi hai ngày”.

Ngô Bình: “Vậy gọi dì ấy cùng đi đi”. Đào Thành: “Được thôi, đi đâu?”

Ngô Bình bèn hỏi Cổ Thanh Liên: “Chị, chị có muốn đi nơi nào không?”

Cổ Thanh Liên cười nói: “Tôi biết một tiệm cơm, tiệm cơm này không dễ đặt trước. Nhưng nếu khách hàng có thể đánh bại được mấy vị cao thủ trong tiệm thì có thể dùng bữa miễn phí ở đó bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình hứng thú, hỏi: “Tiệm cơm có cao thủ gì?”

Cổ Thanh Liên nói: “Một cao thủ đánh cờ, một cao thủ kiếm thuật”.

Ngô Bình: “Xem ra tiệm cơm này không hề đơn giản, trong số những người đến chäc phần nhiều là người tu hành nhỉ?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Tên của tiệm cơm là tiệm cơm Giang Hồ. Người có thể đến dùng cơm ở tiệm cơm Giang Hồ, không ai là đơn giản cả”.

Ngô Bình: “Có phải là người giang hồ hay không không. quan trọng, quan trọng là đồ ăn ngon không?”

Cổ Thanh Liên cười nói: “Nếu đồ ăn ở nhà hàng Bạch Mã năm điểm, thì đồ ăn ở tiệm cơm Giang Hồ ít nhất cũng được hai mươi điểm!”

Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Vậy tôi nhất định phải đi thử xeml”

Xe khởi động, hai người đi đến tiệm cơm Giang Hồ.

Vị trí tiệm cơm Giang Hồ này khá hẻo lánh, năm trong một ngọn núi hoang sơ, chỉ có một con đường ra vào. Lái xe gần một tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến được tiệm cơm Giang Hồ.

Dừng xe trước cửa, Ngô Bình gọi điện cho Đào Thành trước, biết cậu ta phải chừng năm phút nữa mới đến thì đi vào tiệm cơm trước với Cổ Thanh Liên.

Ở cửa tiệm cơm, một người thấp lùn mặc đồ đỏ cười hỏi: “Hai vị có đặt trước không?”

Cổ Thanh Liên: “Không có. Chúng tôi muốn gặp ông Kỳ. và cậu Kiếm".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play