Cổ Thanh Liên bước vào, ông ta từ từ ngồi thẳng lên, đưa tay ấn nhẹ lên trước bụng rồi nói: “Cô ra ngoài đi”.

Một cô gái tóc gợn sóng đứng dậy, chùi miệng rồi ra khỏi văn phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì ngỡ ngàng, cô ta quen cô gái đó, cô ta cũng là giảng viên của trường, có điều tốc độ thăng chức của cô ta rất nhanh, chỉ trong một năm ngăn ngủi đã là giảng viên cao cấp, còn cô ta đến sớm hơn nhưng vân chỉ là một giảng viên sơ cấp.

Viện trưởng vẫn năm thoải mái, cười, nói: “Cô Cổ, mời ngồi”.

Cổ Thanh Liên bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ, mặt lạnh như tiền, cô lạnh lùng hỏi: “Viện trưởng Từ, ông làm vậy có thích hợp không?”

Từ Chí Thân mỉm cười: “Ở đây tôi muốn làm gì thì làm, có gì mà không thích hợp?”

Cổ Thanh Liên nhìn ông ta chăm chăm, nói: “Mặc dù tôi biết ông cũng có tu vi từ lâu nhưng không ngờ tu vi của ông lại cao như thế”.

Từ Chí Thân cười hehe, nói: “Cổ Thanh Liên, tôi biết thân phận của cô, cô cả nhà họ Cổ. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, đối với tôi mà nói nhà họ Cổ chẳng là cái thá gì”.

Cổ Thanh Liên chau mày: “Ông là ai?”

Từ Chí Thân bình thản nói: “Sau này cô sẽ biết thân phận của tôi, bây giờ cô hãy ngoan ngoãn phục vụ tôi”.

Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Từ Chí Thân, ông muốn chết à”.

Từ Chí Thân búng ngón tay, rèm cửa chuyển động, ba bóng đen nhào về phía Cổ Thanh Liên từ dưới đất. Tốc độ của họ rất đáng sợ, Cổ Thanh Liên không kịp phản ứng thì đã bị giữ chặt hai chân.

Cô ta vừa nhón chân thì đã bị bóng đen kéo ngã xuống đất, đồng thời một bóng đen khác cũng khóa chặt tay cô ta.

Cổ Thanh Liên bị khống chế cả tay lẫn chân, rồi bị bóng đen đẩy đến trước mặt Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân nhìn thân hình thon thả của cô ta với ánh mắt thưởng thức rồi cười, nói: “Không hổ là con gái tu hành, rất hợp gu của cậu đây”.

Cổ Thanh Liên cố giằng co nhưng bất luận cô ta có cựa quậy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bóng đen. Cô ta thấy mình sắp sửa bị làm nhục thì bỗng thét lên: “Em trai, cứu tôi”.

Tiếng hét của cô ta mang theo sóng âm đặc biệt, xuyên qua mấy tầng lầu và được Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng hét thì quay bật lại, sau đó xông về phía cầu thang nhanh như một tia chớp.

Chỉ mất mấy giây là cậu đã lên đến tầng năm, vào văn phòng của Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân cười lạnh lùng, nói: “Cô cứ hét đi, không ai đến cứu cô đâu. Dù cho có người xuất hiện thì tôi cũng sẽ giết chết hẳn”.

"Âm. Một âm thanh lớn vang lên, cửa bị đá văng, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt hăm häm, cậu vung tay phải ba bóng người liền nổ tung, Cổ Thanh Liên liền lấy lại được tự do.

Từ Chí Thân tối sầm mặt, ông ta mình, sau đó hăm hằm nhìn Ngô Bình, nghiêm nghị hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, cậu đỡ Cổ Thanh Liên, hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”

Cổ Thanh Liên đãng đắng sát khí, nói: “Tên khốn nạn này, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.

Ngô Bình: “Để tôi giúp chị dạy dỗ ông ta”.

Cậu vừa dứt lời thì niệm chú, bóng đen dưới đất ngưng tụ, biến thành bóng của một quái vật khổng lồ, cơ thể khổng. lồ của nó gần như che kín cả văn phòng.

Từ Chí Thân nhìn thấy bóng đen của quái vật khổng lồ thì mặt liền biến sắc, hét lên: “Cậu cũng biết Qủy Ảnh chú sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play