Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.

Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.

Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.

Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hãm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu là ai?”. Cô ta hỏi, tóc tai rối bời, mùi rượu đã phai đi rất nhiều.

Ngô Bình: “Tôi là bạn của Đào Thành”.

Cô gái có khuôn mặt dài nhỏ, thân hình rất đẹp, cô ta vò đầu, miệng lẩm bẩm vài câu rồi quay về nghỉ ngơi, có vẻ như không quan tâm lảm đến người lạ như Ngô Bình.

Sáng hôm sau, Đào Thành ra ngoài mua thức ăn sáng.

Lúc ăn sáng, cậu ta cũng không gọi dì út, Ngô Bình hỏi: “Dì út cậu không ăn sao?”

Đào Thành: “Dì ấy sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa, không cần lo cho dì ấy đâu”.

Nhưng Đào Thành vừa dứt lời thì dì út của cậu ta đã đẩy cửa bước ra, cô ta dụi mắt, nhìn Ngô Bình chăm chăm rồi hỏi: “Nhóc cháu, tối qua cậu không lợi dụng tôi say rồi sàm sỡ đấy chứ?”

Ngô Bình: “Yên tâm đi dì, cô là bề trên của tôi”.

Cô gái ngây ra rồi hầm hãm nói: “Không được gọi tôi là dì”.

Đào Thành liền nhét thức ăn vào miệng, Ngô Bình thì gật đầu mạnh: “Vâng, dì út”.

Cô gái nghe cậu gọi mình là dì út thì không nói thêm gì nữa, cô ta đi rửa mặt rồi thay bộ quần áo ở nhà, sau đó ngồi vào ăn sáng.

Cô ta rất xinh đẹp, Ngô Bình vừa ăn vừa liếc nhìn cô ta.

Cô gái hỏi: “Tiểu Thành, bạn thế nào của cháu thế?”

Đào Thành liền nói: “Dì út, anh ấy tên Ngô Bình, là bạn cùng trường của cháu, đạt giải nhất toàn thành phố đấy, chơi bóng rổ hay lắm, là thần tượng của tất cả nữ sinh của trường cháu”.

Sau đó cậu ta lại giới thiệu cô gái: “Đại ca, đây là dì út tôi - Lam Linh, ca sĩ nổi tiếng”.

Lam Linh chỉ ăn một chút rồi nói: “Tiểu Thành, ăn xong thì đến sở quản lý nhà đất với dì, dì chuyển nhà cho cháu đứng tên”.

Đào Thành giật mình: “Dì út, tại sao phải sang tên cho. cháu? Có chuyện gì rồi à?”

Lam Linh bình thản nói: “Không có gì, dì muốn mua thêm một căn nhà nữa. Nhưng người ở đây chỉ có thể mua được một căn, chẳng phải cháu có hộ khẩu ở tỉnh sao? Vì vậy dì mới tạm thời chuyển tên nhà cho cháu”.

Đào Thành thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không tin lời của cô ta. Cậu ta nhìn Lam Linh chăm chăm, nói: “Dì út, dì không lừa được cháu đâu. Nói đi, đã có chuyện gì rồi?”

Lam Linh hơi ngây ra, nói: “Tối qua dì đã đánh người không nên đánh, nếu không ngoài dự đoán thì đối phương sẽ kiện dì đến phá sản”.

Đào Thành hỏi: “Là ai? Tại sao dì út lại đánh người ta?”

Lam Linh nhìn Đào Thành, hỏi: “Còn nhớ năm ngoái dì tham gia cuộc thi ca sĩ Giang Nam không?”

Đào Thành gật đầu: “Nhớ chứ, nếu không phải vì mấy giám khảo đó cố tình loại dì thì nhất định dì sẽ giành quán quân”.

Lam Linh gật đầu: “Lúc đó một người bạn tốt của dì cùng dì tham gia cuộc thi, tên cô ấy là Hàn Vũ Linh. Dì bị loại còn cô ấy thì giành được quán quân, tiền tài danh vọng đều có hết".

Đào Thành: “Dì út, chäc không phải người dì đánh là Hàn Vũ Linh đấy chứ?”

Lam Linh: “Đúng vậy, hơn nữa dì còn đánh gãy sống mũi của cô ta”.

Đào Thành cười đau khổ: “Hàn Vũ Linh gần đây rất hot, sao dì lại đánh cô ta?”

Lam Linh nhìn vào không khí, nói với ánh mắt đầy giận dữ: “Tối qua cô ta đến quán bar tìm dì, nói rất nhiều, còn bảo. là cô ta cố tình “nhờ” các giám khảo loại dì. Vì cô ta cảm. thấy dì là ứng viên duy nhất có thể uy hiếp cô ta. Nếu như không loại dì thì chäc chẳn dì sẽ giành được giải nhất”.

Đào Thành: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”

Lam Linh gật đầu: “Bây giờ cô ta có danh có tiền, dì không chỉ phải ngồi tù mà còn phải bồi thường cho cô ta một khoản tiền lớn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play