Cổ Thanh Liên cười nói: “Lúc trước tôi nghe nói có cậu Ngô muốn tỷ võ với tôi, trong tâm tôi vốn không đồng ý. Hôm nay vừa gặp, mới biết kiếm đạo của cậu vượt xa em gái tôi đây rồi!"
Thực ra Cổ Thanh Liên lớn hơn Ngô Bình hai tuổi, nhưng khí thế Ngô Bình lại rất trưởng thành, khiến Cổ Thanh Liên tự xưng “em gái”, cô ta cũng không biết Ngô Bình chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.
Nghiêm Lãnh Thạch biết chuyện còn lại không cần ông ta tham gia nữa, ông ta lập tức nói: “Cô Cổ, chủ nhân, tôi phải đi thăm một người bạn, không làm phiền mọi người nữa”.
Ông ta nói đi là đi, Ngô Bình sờ mũi, nói: “Thật ra tôi mới học cấp ba mà thôi, tôi nên gọi là chị mới đúng”.
Cổ Thanh Liên ngây người: “Cậu chỉ mới học cấp ba?”
Cũng khó trách, dù là khí chất hay vóc dáng thì Ngô Bình đều giống một người đàn ông hai mươi tuổi, nào giống một cậu thiếu niên mười mấy tuổi chứ?
Cổ Thanh Liên trêu ghẹo nói: “Nói như vậy, cậu vẫn chưa thành niên?”
Ngô Bình ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Sắp rồi”.
Cổ Thanh Liên muốn chọc cậu, nói: “Vậy sau này tôi gọi cậu là em trai nhé. Em trai, thực lực cậu mạnh như vậy, sư phụ là ai thế?”
Vấn đề này, Ngô Bình đã cân nhắc từ lâu. Nếu người khác hỏi sư phụ cậu, cậu nói bản thân tự học thành tài, người khác chắc chắn không tin, cho nên cậu nói: “Sư phụ là một cao nhân đắc đạo, rất ít khi xuất hiện ở thế tục”.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Chẳng lẽ lệnh sư là tu sĩ Tiên Giới?”
Ngô Bình không phủ nhận, chỉ nói: “Sư phụ tôi rất ít khi xuống núi, tình huống của ông ấy tôi cũng không rõ lắm. Ông ấy nói thời cơ chín muồi thì tự nhiên tôi sẽ biết thôi”.
Cổ Thanh Liên bỗng chốc coi trọng Ngô Bình hơn, đối với tu sĩ trong giới thế tục mà nói, tu sĩ Tiên Giới đều cao tới mức không thể leo tới!
“Em trai, nào, luyện kiếm với tôi đi
Cô ta lại lấy một thanh trường kiếm, muốn so kiếm pháp với Ngô Bình.
Trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều chiêu kiếm thần kỳ, cậu tùy ý thể hiện một, hai chiêu thức đã khiến Cổ Thanh Liên kinh ngạc không thôi, liên tục tán thưởng.
“Em trai, kiếm pháp này của cậu tên gì vậy, mạnh thật!”
Ngô Bình cười nói: “Chị thích thì tôi có thể dạy chị”.
“Được, cậu nói giữ lời đấy”.
Vì vậy, hai người họ một người dạy một người học, Ngô Bình truyền thụ những gì tinh diệu nhất trong đó. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Cổ Thanh Liên đã học được đại khái, bộ kiếm pháp này không có tên, nhưng chiêu thức rất mạnh mẽ, lúc thi triển trước mặt có hai mươi đóa hoa kiếm, uy lực rất mạnh.
Hai người luyện kiếm một lúc thì thấy một người phụ nữ trung niên bay xuống sân viện, bà ta liếc nhìn hai người, vẻ mặt có chút u ám, hỏi: “Thanh Liên, cháu thua rồi?”
Cổ Thanh Liên cười gật đầu: “Cô à, kiếm thuật Ngô công tử vượt xa cháu nhiều, cháu...”
“Xoet!”
Cô ta chưa nói xong thì người phụ nữ trung niên đột nhiên vung kiếm, kiếm chưa đến thì đã có luồng sát ý kinh người khóa chặt người Ngô Bình.
Cổ Thanh Liên kinh ngạc, thét lên: “Cô à, đừng!”
Cô ta liếc mắt đã nhận ra, cô mình đang dùng sát chiêu trong kiếm đạo của nhà họ Cổ, Truy Hồn Nhất Kiếm!
Đối phương vừa ra tay, Ngô Bình đã biết không dễ đối phó, cậu bay lên không lùi lại, lật mình trên không, người đã đi vào rừng không thấy dấu.