Nói là muốn xem phỉ thúy nhưng hai người họ vốn không hề vào nhà kho, họ ăn chút trái cây, xem ti vi một lát rồi Hàn Băng Nghiên liền ngồi vào lòng Ngô Bình.

Một lát sau, cảm xúc của Ngô Bình dâng cao rồi cả hai cùng vào phòng ngủ.

Đấy là lần đầu tiên của Hàn Băng Nghiên, từ lúc mới bắt đầu còn bỡ ngỡ, đến sau đó thích ứng dần, Ngô Bình cũng cố gắng nhân nhượng, cả hai cùng chìm đắm trong thế giới riêng, không thể thoát ra.

Đến chập tối, hai người mới quyến luyến ra khỏi phòng, lúc này Hàn Băng Nghiên đi đứng không được tự nhiên vì dù gì cô cũng mới trở thành phụ nữ.

Sau nửa tiếng, vợ chồng Hàn Chí Thành quay về, họ đi cả ngày nên đều rất mệt mỏi.

Ngô Bình không làm phiền họ nữa, ăn cơm tối xong thì chào tạm biệt.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Đào Thành đi tới trung tâm tỉnh, tham gia cuộc thi toán của tỉnh Giang Nam. 

Ngô Bình phát huy rất tốt, nộp bài trước nửa tiếng, lúc ra khỏi trường thi, cậu chào tạm biệt Đào. Thành và thầy dạy toán rồi lên xe của Nghiêm Lãnh Thạch, đến sân bay.

Máy bay cất cánh, bay hơn một tiếng đồng hồ thì đáp xuống kinh thành.

Thủ đô còn được gọi là thần kinh, là thành phố siêu lớn với dân số trên cả trăm triệu người, kinh tế phồn hoa, quý tộc, hoàng tộc và những nhà giàu có đều tập trung hết ở đây.

Người cầm quyền hiện tại được người dân gọi là Thiên Thăng Đế, kế vị đã hơn ba mươi năm, văn võ song toàn, uy chấn bốn phương.

Mặc dù quốc gia này do vua cai trị nhưng phương thức quản lý cực kỳ hiện đại, người dân bình thường vẫn có một số quyền lợi. Đương nhiên, đối với hoàng tộc và quý tộc thì những quyền lợi đó không đáng là gì.

Hai người họ vừa xuống máy bay thì liền có một chiếc xe hơi đến đón họ đến một căn nhà rất lớn.

Căn nhà đó rộng đến mười mẫu, nằm ở trung tâm của thần kinh. Thần kinh có thể nói là tấc đất tấc vàng, căn nhà mười mẫu có giá trị ít nhất cũng hai tỷ. 

Họ vừa vào nhà thì có một quản gia bước đến, cười, nói: “Ông Nghiêm, cậu Ngô, ông chủ nhà tôi đang được ngự y chẩn trị, mời hai người đợi một

lúc”.

Nghiêm Lãnh Thạch vội nói: “Không sao, chúng tôi ở bên ngoài đợi”.

Họ đợi hơn một tiếng đồng hồ, Ngô Bình bắt đầu thấy khó chịu, mấy lần định bỏ đi nhưng Nghiêm Lãnh Thạch đã khuyên cậu ở lại.

Cuối cùng, quản gia đó xuất hiện lần nữa nói: “Hai vị, sau khi được chẩn trị, tinh thần của ông chủ nhà chúng tôi không được tốt lắm, e rằng hôm nay không thể gặp hai vị được, hay là ngày mai hai vị lại đến?”

Ngô Bình đứng dậy, bình thản nói: “Ngày mai tôi sẽ không đến nữa đâu. Người sắp chết rồi mà còn làm ra vẻ trước mặt tôi, xem ra chán sống rồi”.

Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi, quản gia biến sắc, ông ta giận dữ nói: “Cậu thật to gan, dám nguyền rủa ông chủ nhà tôi”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông chủ nhà ông không qua nổi tối nay đâu, nếu tối nay ông ta không chết thì ngày mai tôi đưa đầu cho ông cắt”. 

Cậu nói vậy làm Nghiêm Lãnh Thạch giật mình, vội vàng nói: “Cậu chủ, sao cậu biết?”

Ngô Bình nói: “Người sắp chết sẽ có tử khí toát ra. Tôi đứng xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy tử khí của đối phương, hơn nữa, sau khi được vị ngự y đó chẩn trị, tử khí còn trở lên nồng nặc hơn”.

Quản gia giận dữ: “Hỗn xược, người đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play