Chương 575

Ngô Bình vốn chỉ định cho Chu Thanh Nghiên vay tiền thôi, ai dè cô ấy cứ đòi chia cổ phần cho anh nên anh đành nhận vậy.

Ký tên xong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Anh Ngô Bình, em gọi đồ ăn rồi, mình ăn chung nhé”.

Một lát sau đã có người gõ cửa, một người đẩy cả xe thức ăn vào, sau đó bày biện lên bàn.

Khách sạn giao đồ ăn này ở ngay phía đối diện, đồ ăn ở đây khá ngon nên Chu Thanh Nghiên thường đặt món ở đây.

Ngô Bình cũng đã đói meo nên hai người dùng bữa lên. Anh ăn rất tốt, loáng cái đã xử lý xong cả bàn đồ ăn, vậy mà vẫn mới lửng dạ.

Ăn uống xong, hai người trò chuyện thêm một lúc. Loáng cái đã 11 giờ đêm, đồng hồ đổ chuông, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô Bình, muộn rồi hay anh đừng về nữa”.

Tim Ngô Bình đập thình thịch, không về nữa ư? Thế ở lại làm gì?

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện hôm nay làm em sợ quá hả, vậy để anh ở lại cùng”.

Chu Thanh Nghiên bật cười rồi khoác tay anh, nói: “Anh Ngô Bình, bọn mình xem phim đi”.

Ngô Bình: “Ừ!”

Nhà Chu Thanh Nghiên có máy chiếu, cô ấy chọn một bộ phim tình yêu. Hai người xem được một lúc thì cô ấy lúc khóc lúc cười.

Ngô Bình không hề để tâm vào bộ phim, tay anh đặt ở vòng eo thon gọn của Chu Thanh Nghiên, người thì đang rạo rực.

Khi tới cảnh nam nữ chính hôn môi cuồng nhiệt, Chu Thanh Nghiên chợt ngửa đầu lên rồi nhìn anh với vẻ chờ mong.

Ngô Bình áp môi xuống, bờ môi mềm mại của Chu Thanh Nghiên khiến máu huyết trong người anh sôi trào, nhất thời không thể kiềm chế được.

Không biết ai bắt đầu trước, nhưng cả hai đã lăn xuống thảm, quần áo rơi lả tả, ngay sau đó đã có âm thanh ám muội vang lên khắp căn phòng.

Bộ phim tình yêu kết thúc, sau đó tự động phát ca nhạc. Tiếng nhạc này khiến người Chu Thanh Nghiên siết chặt, như một linh hồn muốn bay khỏi trái đất.

Bài hát cũng kết thúc, cô ấy mướt mải mồ hôi nằm trong lòng Ngô Bình.

Anh châm một điếu thuốc rồi hít một hơi vô cùng thoả mãn, anh chưa mặc đồ, cơ bắp cùng da thịt rắn chắt ẩn chứa một sức mạnh kinh người.

Chu Thanh Nghiên nằm áp lên lồ ng ngực anh, sau đó hít hà mùi thương nhàn hạt rất dễ chịu. Đây chính là hương thơm sẽ toả ra khi người ta tu luyện đến một trình độ nhất định.

Không phải ai tu luyện cũng toả ra được mùi hương này, chỉ có nhân tài như Ngô Bình mới làm được.

Ngô Bình chợt nói: “Thanh Nghiên, giờ anh giúp em đả thông kinh mạch nhé”.

Chu Thanh Nghiên kinh ngạc nói: “Anh Bình, em cũng có thể luyện khí ư?”

Ngô Bình nói: “Em thông minh mà”.

Anh lập tức truyền chân khí màu vàng vào người Chu Thanh Nghiên để đả thông hai mạch nhâm đốc cho cô ấy, ngoài ra anh còn đả thông kinh mạch cấp hai cho cô ấy luôn.

Ngay sau đó, Chu Thanh Nghiên đã thấy toàn thân khoan khoái như thay da đổi thịt, người cô ấy bỗng nhẹ bẫng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play