Vương Truyền Tông trợn tròn mắt, lập tức nói: “Cậu Ngô, có gì thì từ từ nói. Nhà họ Vương tôi hô mưa gọi gió ở Trung Châu, trở thành bạn với nhà họ Vương chỉ có lợi chứ không có hại gì với cậu”.

Nhưng Ngô Bình không thèm nghe những lời ông ta, bước đến túm lấy cổ đối phương, vỗ mười mấy cái lên người ông ta thi triển cấm chế cực kỳ bá đạo.

Vương Truyền Tông biết e là mình cũng sẽ giống thằng hai, mỗi ngày đều phải trải qua trong sự giày vò đau đớn, ông ta hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Ông hai nhà họ Vương quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi! Hai ngày nay tôi thật sự cảm thấy khó chịu còn hơn cái chết, cầu xin cậu, tha cho tôi một lần, tôi nhất định sế báo đáp cậu”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Lỗi là ở nhà họ Vương, muốn tôi giải bỏ cấm chế cho tôi cũng đơn giản thôi, từ nay về sau nhà họ Vương chỉ tuân theo lệnh của tôi, cung phụng tôi như chủ”.

“Cậu đừng mơ!”, Vương Truyền Tông nghiêm giọng nói: “Căn cơ của nhà họ Vương thâm hậu hơn những gì cậu biết, cậu đợi đấy”.

Ngô Bình lạnh nhạt cười nói: “Được, vậy tôi đợi”.

Vương Truyền Phong của tập đoàn Vương Đạo cũng có mặt ở đó, ông ta vội bước đến nói: “Anh ba, thật ra hai bên cũng không có ân oán gì lớn cả, không cần phải trở thành kẻ thù của nhau”.

Ông ta chắp tay lại với Ngô Bình: “Cậu Ngô, nhà họ Vương tôi không phải là người dễ bắt nạt, yêu cầu trước đó của cậu quá đáng lắm đấy, chúng tôi không thể đồng ý được. Tôi thấy hay là thế này, nhà họ Vương tôi sẵn sàng xin lỗi và đền tội với cậu, cậu rộng lượng một chút, mọi người không truy cứu chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”

Nghe nói thế, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ nếu nhà họ Vương chịu trả giá thì tha cho họ một lần cũng không sao”.

Nghiêm Lãnh Thạch có suy xét của riêng ông †a, đầu tiên, thế lực của nhà họ Vương quả thật rất mạnh, nếu trở mặt hoàn toàn thì sau này phải đối mặt với sự trả thù của những người khác trong nhà họ Vương.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy phải xem nhà họ Vương sẵn sàng trả cái giá nào nữa”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, nhà họ Vương có hai công ty có khả năng kiếm tiền nhất ở Trung Châu, một là tư cách bán thuốc lá, một là công ty taxi lớn nhất toàn thành phố, còn có rất công  thương nghiệp, chẳng hạn như cửa hàng, mỏ vàng, tập đoàn Vương Đạo,...”

Nghe nói nhà họ Vương cũng có công ty taxi, Ngô Bình hỏi: “Công ty taxi của nhà họ Vương có bao nhiêu xe vậy?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Lớn hơn công ty của tôi, có tất cả ba mươi lăm triệu chiếc xe taxi”.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, nói thế tức là chỉ một công ty taxi, mỗi năm nhà họ Vương có thể thu nhập được hai tỷ tệ.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân, tôi nghĩ để nhà họ Vương giao công ty taxi và quyền kinh doanh thuốc lá là được”.

Ngô Bình nhìn Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Thuốc lá này kiếm được nhiều tiền không?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Năm ngoái, toàn thành phố đã bán được hai mươi bảy tỷ thuốc lá, trong đó năm mươi phần trăm là thuế, gia thành chỉ có một nửa, còn có mười lăm phần trăm là các phí vận chuyển, ba mươi phần trăm còn lại là lợi nhuận ròng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play