Ngô Bình dùng số dư trong tài khoản chỉ hết trả bốn trăm tám mươi triệu tệ, sau đó lại bước đến khối đá thô thứ hai. Khối đá thô này không bằng khối đá thô thứ nhất, hơn nữa giá cũng cao hơn nhưng chất lượng phỉ thúy bên trong cũng khá tốt, giá trị tối thiểu cũng có thể gấp ba hoặc gấp năm lần.

Khối đá thô này lớn hơn, tổng giá trị là chín trăm chín mươi chín triệu tệ, tên của nó cũng rất bá đạo, tên là Ngọc Hoàng Đại Đế, là khối đá thô đắt nhất ở đó.

Ngô Bình không có đủ tiền, thế là cậu bèn liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, bảo ông ta chuẩn bị một tỷ. Chẳng mấy chốc tài khoản công ty mà cậu dùng đã có thêm một tỷ tệ tiền mặt.

Thấy Ngô Bình đứng trước đá thô nghiên cứu, nhân viên bán hàng phấn khích hỏi: “Cậu cũng muốn mua khối đá thô này sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi mua”.

Ngô Bình vừa thanh toán tiền, tập đoàn Vương Đạo đã bảo một giám đốc đến hiện trường. Thấy Ngô Bình mua một lượt cả đống đá thô hơn một tỷ tệ, giám đốc này cười nói: “Cậu Ngô đúng là hào phóng, sau này cậu nhất định phải đến đây nhiều hơn đấy”. 

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đương nhiên rồi, sau này tôi không còn tiền tiêu nữa thì lại đến chỗ các người dạo một vòng”.

Giám đốc sửng sốt: “Cậu Ngô có ý gì?”

Ngô Bình không giải thích nói: “Đưa hàng đến địa chỉ tôi đã báo, tôi đích thân đi áp tải”.

Cậu không yên tâm để tập đoàn Vương Đạo vận chuyển thứ đồ đắt như vậy, nên cậu phải đích thân đi theo.

Lúc này chủ tịch Vương Truyền Phong cũng nhìn thấy cảnh Ngô Bình mua đá thô trong camera giám sát, ông ta lạnh nhạt nói: “Bây giờ chẳng phải đã kiếm lại được bảy trăm triệu tệ đã đưa cho hắn đó sao?”

Hai khối đá thô này được mua lại vào mười mấy năm trước đó, lúc đó giá cũng không nhiều tiền như vậy, chỉ có hơn năm trăm triệu tệ.

Một ông lão chuyên về cược ngọc nói: “Chủ tịch, người này chọn ngọc rất chính xác, tôi nghĩ cậu ta chọn hai khối đá này vì đã chắc chắn bên trong có đá quý”.

Vương Truyền Phong: “Tôi và ông đều biết rõ giá trị của thứ bên trong những khối đá thô không hề quý trọng như giá tiền của nó. Chính vì thế, chúng ta mới bán đá ngọc thô, chứ không phải bán phỉ thúy”.

Ông lão nói: “Nhưng trước đó người này chỉ bỏ ra ba mươi nghìn mà lại chọn được phỉ thúy đáng giá mấy trăm triệu tệ, khả năng này khiến người ta kinh ngạc đấy”.

Vương Truyền Phong: “Chắc là may mản thôi, thần tiên cũng khó đoán được đâu là phỉ thúy, câu này không phải nói bừa”.

Lại nói đến mấy người Ngô Bình đi theo xe rời khỏi Đổ Thạch Thành, chiếc xe lái thẳng đến một nhà kho của nhà họ Hàn. Các biện pháp an ninh trong nhà kho này rất tốt, rất nhiều đồ trang sức bằng vàng và ngọc bích được cất trong đó, nơi này được xây dựng theo tiêu chuẩn của kho tiền ngân hàng.

Hàn Chí Thành đã đợi ở bên trong, thấy Ngô Bình vận chuyển mấy khối đá thô đến, ông ấy ngạc. nhiên hỏi: “Đá thô lớn như vậy, ba đứa đến Đổ Thạch Thành đấy à?” 

Hàn Băng Nghiên hào hứng kể lại chuyện đã xảy ra, nghe xong, Hàn Chí Thành cảm thấy thật khó tin. Ông ấy dựa vào tiền bạc mà bố mình để dành được, phấn đấu tận ba mươi năm mới có được sự giàu sang hôm nay. Mà Ngô Bình trước mặt lại chỉ đến Đổ Thạch Thành một chuyến là đã kiếm được mấy tỷ, đúng là truyền kỳ!

Hàn Chí Thành lại nghĩ đến phương diện khác: “Tiểu Bình này, nhà họ Vương là một thế lực đáng sợ, đắc tội với nhà họ Vương e là...”

Ngô Bình nói: “Chú Hàn yên tâm, cháu có tính toán riêng của mình”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play