Giang Nhu run lên, lòng thấy rối bời.

Nghiêm Hiếu Văn: “Giang Nhu, anh phải về nhà một chuyến, đợi có thời gian rảnh anh lại đến tìm em". Hản ta nói xong thì lên siêu xe, phóng đi mất.

Ngô Bình đến nhà họ Nghiêm, Nghiêm Lãnh Thạch đã ngồi sẵn chờ cậu. Ông ta vội gọi người đem hợp đồng đến, theo thỏa thuận của hai bên, chuyển nhượng công ty taxi của mình cho Ngô Bình. Đương nhiên, đồng thời cũng chuyển nhượng cả sự độc quyền trong lĩnh vực taxi ở Trung Châu, đấy cũng là một món lợi không nhỏ.

Sau khi ký xong hợp đồng, Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Chủ nhân, cậu thử qua Phi Tiên Trùng chưa?”

Ngô Bình vẫn chưa thử nhưng cậu lại có mang theo chiếc hộp ngọc đó, cậu nói: “Nếu dùng trực tiếp thứ này thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”.

Nghiêm Lãnh Thạch ngây ra: “Ăn trực tiếp sao?” Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng thì Ngô Bình đã

lấy chiếc hộp ngọc ra, dùng hai ngón tay kẹp con trùng bên trong lên, rồi cho thẳng vào miệng. 

Con trùng đó là một loại biến dị, mùi vị thơm ngon, giống như đông sương. Ngô Bình nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Độc tố trong cơ thể con trùng liền được giải phóng. Theo lý mà nói, loại độc tố này có thể nhẹ nhàng giết chết một người, nhưng Ngô Bình lại không có cảm giác gì, cơ thể của cậu có thể nhanh chóng điều chỉnh và thích ứng với những độc tố đó.

Nghiêm Lãnh Thạch thấy Ngô Bình không sao cả thì không dám tin vào mắt mình.

Mười mấy phút sau, Ngô Bình vẫn không có cảm giác gì, tất cả độc tố đều bị cơ thể hấp thụ và bài tiết.

Lúc này, Nghiêm Hiếu Văn về đến, nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Lãnh Thạch thì biết chắc là Ngô Bình đã ăn Phi Tiên Trùng rồi.

Ngô Bình nhìn thấy hẳn ta thì hỏi: “Tôi nghe Độc Bà Bà đó nói anh đang cá cược cuộc thi bóng rổ tôi tham gia à?”

Nghiêm Hiếu Văn liền nói: “Đúng vậy cậu chủ. Lần trước khi trường số 1 của Trung Châu gặp. trường số 1 của Minh Châu, tôi đã cược Minh Châu thắng. Nhưng không ngờ sự xuất hiện của cậu đã thay đổi cục diện”. 

Ngô Bình hỏi hắn ta: “Có bao nhiêu người cùng tham gia?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nhiều lắm, rất nhiều đại gia đều cược lớn, chẳng hạn như lần này, tôi đã thua hơn một trăm triệu”.

Ngô Bình giật mình, nói: “Sắp tới đây, chúng tôi sẽ khiêu chiến với đội mạnh nhất của tỉnh, anh định cược bên nào?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nếu là trước đây thì nhất định tôi sẽ cược đối phương, nhưng giờ biết có cậu chủ tham gia thì đương nhiên tôi phải cược đội của cậu chủ thắng rồi”.

Ngô Bình: “Thế này đi, anh cược giúp tôi hai mươi triệu”. Cậu vừa hay có hai mươi triệu trong tay.

Nghiêm Hiếu Văn liền nói: “Vâng. Vậy tôi cũng cược một trăm triệu, hưởng chút lộc từ cậu chủ”.

Ngô Bình: “Sẽ có rất nhiều người tham gia trận đấu đó sao?”

Nghiêm Hiếu Văn: “Nếu chúng tôi cược bốn trăm triệu thì đương nhiên sẽ có người cược nhiều hơn. Cuối cùng, tổng tiền đặt cược ít nhất cũng đến cả tỷ". 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play