Buổi chiều, Ngô Bình không có tiết, cũng không cần luyện tập, một mình lên sân thượng của khu dạy học để tu luyện.
Luyện Khí tầng tám tiếp theo đây được gọi là cảnh giới Huyền Môn, tức là phải khởi động đạo môn, được gọi là Huyền Môn trong cơ thể.
Huyền Môn có tác dụng rất đặc biệt, nó có thể chứa đựng sức mạnh, tôi luyện sức mạnh và tích tụ sức mạnh. Khả năng chiến đấu của người có Huyền Môn và người không có Huyền Môn cách nhau một trời một vực, sức chịu đựng của tu sĩ có Huyền Môn mạnh hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn.
Đương nhiên, Huyền Môn cũng có sự khác nhau, Huyền Môn của tu sĩ chia thành mười phẩm cấp, người bình thường chỉ có Huyền Môn bậc mười, thậm chí là không được xếp hạng Huyền Môn, cả trăm người mới có được một người có được Huyền Môn cấp tám.
Tu sĩ có Huyền Môn cấp bảy nhất định là thiên tài. Nhưng lúc Huyền Môn của Ngô Bình xuất hiện thì cậu đã phát hiện khí tượng của nó rất phi phàm, có mười loại thần quang toát lên, sức mạnh trong cơ thể chạy lòng vòng bên trong, uy lực lập tức tăng lên gấp nhiều lần.
Ngô Bình biết Huyền Môn của mình là loại mạnh nhất, Huyền Môn bậc một, thậm chí cậu còn cảm thấy Huyền Môn của mình còn mạnh hơn Huyền Môn bậc một một chút, thuộc loại Huyền Môn siêu phẩm.
Khi tất cả sức mạnh dịch chuyển khắp Huyền Môn một lượt, sức mạnh của cậu lại được nâng cao sáu, bảy lần, chỉ động tác giơ tay hay nâng chân thôi cũng tràn đầy sức mạnh.
Ngô Bình nhân cơ hội đó, ở trên sân thượng luyện thành công thêm một bộ bộ pháp nữa. Sau khi cậu khởi động Huyền Môn thì bộ bộ pháp đó đã xuất hiện, nó tên là Quỷ Thần Bộ, không khó lắm nhưng đối phó với kẻ địch lại khá hiệu quả.
Một khi thi triển bộ pháp đó thì xuất thần nhập quỷ, không đoán trước được.
Ngô Bình tan học thì đến nhà họ Hàn trước, ăn cơm tối ở đó rồi mới điều trị cho Hàn Chí Thành. Sau ba ngày điều trị, khối u não của Hàn Chí Thành đã thu nhỏ lại rất nhiều, rất nhiều triệu chứng trước đó của ông ta cũng không còn nữa, ông ta gọi Ngô Bình là thần y.
Trong quá trình điều trị, Hàn Chí Thành đưa cho Ngô Bình một tờ chỉ phiếu, mỉm cười, nói: “Tiểu Ngô, con chuột vàng đó đã được cân rồi, hơn một trăm hai mươi một ký, chiếm chín mươi tám phần trăm vàng thật, tính theo giá thị trường, chú nên trả cho cháu hai mươi bốn triệu bốn trăm bốn mươi nghìn. Chú trả cháu số chẵn, hai mươi lăm triệu, cháu thấy sao?”
Ngô Bình cũng không khách sáo, mỉm cười, nói: “Vâng, vậy cháu cũng không khách sáo với chú nữa”.
Hàn Chí Thành mỉm cười, nói: “Cháu có thể rút tiền từ tấm chi phiếu này trong vòng bảy ngày, đến lúc đó sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của cháu”.
Ngô Bình gật đầu: “Dạ được”.
Lúc này, Hàn Băng Nghiên lấy ra một sợi dây chuyền, bên trên có nạm viên hồng ngọc mà Ngô Bình tặng cô, tạo hình rất tinh tế, vô cùng xinh xắn.
“Anh Bình, đẹp không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đẹp”.
Hàn Băng Nghiên: “Hôm qua có một khách hàng đến quán, nhìn thấy sợi dây chuyền này của
em thì một hai đòi mua với giá tám triệu, còn lâu em mới bán”.
Ngô Bình cười haha: “Lát em cũng giúp anh xử lý viên hồng ngọc còn lại đi, anh định tặng nó cho mẹ làm quà sinh nhật”.