Hàn Băng Nghiên ở trên lầu, nhanh chân chạy xuống, mỉm cười, nói: “Anh Bình, anh đến rồi à”.
Ngô Bình gật đầu: “Chú thấy thế nào rồi?”
Hàn Chí Thành nói: “Khỏe lắm, những vấn đề sức khỏe trước đây đều được giảm nhẹ rất nhiều, Tiểu Ngô, y thuật của cháu giỏi thật đấy”.
Thanh niên đó cũng đứng dậy gật đầu với Ngô Bình rồi nói với Hàn Chí Thành: “Thưa chú, cháu vẫn đề nghị chú nên đến bệnh viện chính thống điều trị. Y học bây giờ phát triển lắm, có một cách điều trị ít gây tổn thương, tập trung sóng năng lượng vào cùng một điểm rồi nhẹ nhàng đốt cháy tế bào ung thư, gần như không gây đau đớn”.
Hàn Chí Thành nói: “Bệnh viện đã nói khối u quá già, cần quan sát một thời gian trước. Hơn nữa, cũng là Tiểu Ngô phát hiện ra bệnh này nên tôi để cậu ấy điều trị thử”.
Hàn Băng Nghiên nói với vẻ không được vui: “Anh Bình của tôi nói có thể trị được thì nhất định có thể trị được”.
Hàn Chí Thành liền cười hehe: “Tiểu Ngô, chú giới thiệu với cháu, đây là cậu hai nhà họ Hoàng, cậu hai nhà thị trưởng Trung Châu”.
Cậu hai Hoàng mỉm cười, bình thản nói: “Hoàng Lập Kiệt”.
Ngô Bình gật đầu: “Cậu Hoàng, hân hạnh”.
Ngô Bình không thích nói chuyện nhiều với người không thân thiết, cậu nói với Hàn Chí Thành: “Chú Hàn, chúng ta bắt đầu thôi”.
Hàn Chí Thành vội nói: “Cậu Hoàng, tôi phải điều trị rồi, để hôm khác chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé”.
Hoàng Lập Kiệt đứng dậy, nói: “Vậy cháu xin phép về trước, hôm khác lại đến tìm Băng Nghiên”.
Hàn Băng Nghiên tiễn Hoàng Lập Kiệt ra về xong thì giận dỗi nói: “Bố, sao anh ta lại đến nhà chúng ta thế?”
Hàn Chí Thành bất lực nói: “Bố cũng hết cách, dù sao thì cậu ta cũng là cậu hai nhà thị trưởng, không thể đắc tội được. Bố biết cậu Hoàng Lập Kiệt này có ý với con”.
Hàn Băng Nghiên hứ một tiếng: “Cái tên Hoàng Lập Kiệt này nổi tiếng ăn sa đọa, sao con có thể để ý đến anh ta”.
Hàn Chí Thành gật đầu: “Đúng vậy, có điều hôm qua bố của cậu ta, thị trưởng Hoàng đã gọi điện cho bố, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy, nhất định nhà họ Hoàng có mục đích gì đó”.
Hàn Băng Nghiên thắc mắc hỏi: “Có ý đồ? Nhà chúng ta có gì chứ? Mặc dù bố có làm ăn nhưng chút gia sản đó không đến mức bị nhà họ Hoàng nhòm ngó. Còn về quan hệ của bố thì cũng đâu bằng thị trưởng Hoàng đâu”.
Hàn Chí Thành: “Bố cũng thấy chuyện này rất lạ, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu”.
Ông ta nói đến đây thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì”.
Ngô Bình tiếp tục điều trị cho Hàn Chí Thành, hơn một tiếng đồng hồ sau vẫn để ông ta nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lúc này, tên Hoàng Lập Kiệt đó đã quay về căn biệt thự lớn, quy mô và mức độ sang trọng của nó so với nhà họ Hàn chỉ có hơn chứ không kém.
Hoàng Lập Kiệt đứng trước mặt một người đàn ông trung niên, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là một cao thủ Luyện Khí tầng sáu, Hoàng Nhân Tôn, thị trưởng thành phố Trung Châu.
Hoàng Lập Kiệt: “Bố, con đã đến nhà họ Hàn và phát hiện Hàn Băng Nghiên đã có bạn trai, cậu ta cũng đang học cấp ba, tên Ngô Bình. Sự tồn tại của cậu ta có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta”.
Hoàng Nhân Tôn bình thản nói: “Chỉ là một tên tép riu, nếu cậu ta ngáng đường thì giải quyết cậu ta luôn!"
Hoàng Lập Kiệt gật đầu: “Vâng, con sẽ dặn thuộc hạ xử lý”.
Hoàng Nhân Tôn: “Bố nhất định phải lấy được viên đan dược đấy của nhà họ Hàn. Bố nhận được thông tin đáng tin cậy, uống viên đan dược đó thì sẽ đột phá Lên Bí Cảnh”.
Hoàng Lập Kiệt nói: “Bố yên tâm, nhất định con sẽ lấy được viên đan dược đó, nếu như mềm mỏng không được thì sẽ dùng biện pháp cứng rắn”.