Trương Siêu: “Những vụ tớ tham gia đều từ mười nghìn trở lên, cậu thắng một ván thì ít nhất cũng được bốn nghìn, nhiều thì cũng được hơn mười nghìn”.

Từ Kiêu liền hỏi: “Ngô Bình rất bận, không thể gọi đâu có đó được”.

Trương Siêu cười, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta có thể chỉ tham gia cược vào ban đêm. Thật ra ban đêm mới có nhiều người chơi nhất, ban ngày ngược lại không có bao nhiều”.

Ngô Bình: “Thẳng tớ lấy sáu phần, thua tớ chịu một nửa”.

Trương Siêu hơi bất ngờ, cậu ta không ngờ Ngô Bình lại dám chịu chia tiền khi thua cược. Mặc dù cậu chơi rất khá nhưng người giỏi vẫn còn có kẻ giỏi hơn mà, khó tránh sẽ có lúc thua.

“Được, thằng chia bốn sáu, thua chia đôi”. Cậu ta sảng khoái đồng ý.

Ngô Bình: “Tối nay có kèo không?”

Trương Siêu: “Nửa tiếng sau có một kèo, tổng cộng có năm nhóm tham gia, mỗi nhà cược ba mươi nghìn, gộp lại là một trắm năm mươi nghìn.

Ngô Bình: “Nhiều người chơi vậy sao? Thế chia tiền kiểu gì?

Trương Siêu giải thích: “Người đứng nhất lấy hết tiền, nếu. không có người đứng nhất thì người đứng nhì lấy hết tiền”.

Ngô Bình: Nói vậy một ván có thể kiếm một trăm haimươi nghìn rồi?”

Trương Siêu: “Không sai, chỉ cần cậu đứng nhất thì sẽ có thể chia được bảy mươi hai nghìn”.

Ngô Bình gật đầu: “Biết rồi”.

Cậu gọi một ly cà phê rồi bảo Từ Kiêu mua một bao cau, sau đó vừa nhai cau vừa hút thuốc.

Trương Bình mỉm cười, ngồi sang một bên, chờ trò chơi bắt đầu.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đăng nhập vào tài khoản game. do Trương Siêu cung cấp, ba người cùng đội với cậu đều là đàn em của Trương Siêu, trình độ cũng khá nhưng vẫn chưa thể tính là cao thủ.

Trò chơi bắt đầu, nhóm bốn người đáp xuống một con hẻm nhỏ, chỗ này đông người nhất, tỷ lệ chết cũng cao nhất, thử thách kỹ thuật nhất.

Ngô Bình vừa đáp đất thì đã giành được một cây súng ngắn, “bùm, bùm” hai phát, bắn chết hai đối thủ đang tay không.

Nhờ có sự yểm hộ của cậu, các đồng đội cũng giành được vũ khí và tấn công đối thủ.

Khoảng hai mươi mấy người đáp xuống đầu hẻm, sau một hồi đánh nhau quyết liệt, phía Ngô Bình chết mất một người, họ lấy được hai mươi mốt đầu người, trong đó Ngô Bình lấy được mười tám.

Trương Siêu ngồi trước máy tính, căng thẳng nảm chặt hai tay, cậu ta nhìn thấy Ngô Bình thao tác xuất thần thì không kiềm được, buột miệng khen hay.

Sau khi quét hết trang bị có trong hẻm, ba người họ lái xe mang theo nhiều vũ khí lợi hại, tiến đến địa điểm thứ hai.

Năm đội tham gia đều rất mạnh, đến vòng cuối, cả năm đội đều có mặt, nhưng có đội chỉ còn một, nhóm thì còn đầy đủ thành viên. Nhưng xét về đầu người thì đội Ngô Bình nhiều nhất, họ giết được đến ba mươi chín người.

Đội thứ hai cũng không tồi, giết được hai mươi bảy mạng.

Ngô Bình tìm đến một chỗ cao, bắt đầu tấn công đối thủ dưới sự yểm trợ của hai đồng đội ở hai bên. Bên dưới là một bình nguyên, kẻ địch rất khó ẩn nấp, mỗi người bị nả một phát súng, cậu nhanh chóng tiêu diệt được hai tiểu đội.

Sau đó, ba bên đấu với nhau, trong hai đồng đội của cậu có một người bị thương, một người chết, còn cậu thì cũng thành công giết chết được kẻ địch cuối cùng, nhẹ nhàng ăn được gà.

“Thắng rồi”. Trương Siêu hét lên, chuyển ngay cho Ngô Bình bảy mươi hai nghìn.

Ngô Bình nhìn số tiền vào tài khoản trên điện thoại, cảm giác như đang nằm mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play