Hôm nay, Ngô Bình vừa chỉ bảo cho mấy thầy luyện đan xong thì Giang Sơ Nhan đã vội vàng đến tìm anh với vẻ mặt rất khó coi: “Công tử, có thể Nguyên Thủy Sơn đã hối hận”.

Ngô Bình hơi thắc mắc: “Hối hận chuyện gì?”

Giang Sơ Nhan: “Hai viện bốn tông cùng đưa ra yêu cầu, cướp đi tư cách quản lý viện Đan Đạo của anh, họ còn yêu cầu được nhận đan dược miễn phí từ viện Đan Đạo nữa”.

Ngô Bình nghe xong thì bất giác cười khẩy: “Tôi vừa mới bồi dưỡng cho các thầy luyện đan xong thì đám người này đã chạy đến hái quả rồi, thật không có chút kiên nhẫn nào”.

Giang Sơ Nhan thở dài, nói: “Bọn họ là một đám ngu, nếu không nhờ công tử ra mặt thì chẳng ai có khả năng sáng lập ra viện Đan Đạo. Hơn nữa, nếu viện Đan Đạo mà không có công tử thì chẳng đáng giá một xu”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Bọn họ không ngốc, chỉ là họ không muốn tôi hưởng lợi một mình thôi”.

Giang Sơ Nhan: “Công tử, nhất định không được đồng ý chuyện này với bọn họ, nếu không thì chắc chắn đám người này sẽ được nước lấn tới”.

Ngô Bình hỏi: “Tám vị trưởng lão nói thế nào?”

Giang Sơ Nhan: “Trong số tám vị trưởng lão có sáu vị đến từ hai viện bốn tông, e rằng họ đã thay đổi thái độ từ sớm rồi.

Ngô Bình nói: “Xem ra tôi phải đến gặp mặt họ trước đã”.

Giang Sơ Nhan đến chưa được một lúc thì bên các trưởng lão đã phái người đến, muốn Ngô Bình qua đó một chuyến.

Nguyên Thủy Sơn, viện trưởng lão.

Mấy vị trưởng lão đều có mặt, Ngô Bình vừa đến thì vị trưởng lão nữ đó đã đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cậu Ngô, mấy ngày nay viện Đan Đạo làm việc rất tốt, chúng tôi đều rất vui. Có điều hai viện bốn tông đều cảm thấy viện Đan Đạo báo giá quá cao, vì vậy..."

Ngô Bình lập tức nói: “Nếu giá cao thì không thành vấn đề, sau này hai viện bốn tông mua đan dược có thể trả giá gốc”.

Các trưởng lão đều bất ngờ, họ đều không ngờ Ngô Bình lại dễ nói chuyện đến thế. Một vị trưởng lão khác nói: “Cậ Ngô có thể làm như vậy khiến chúng tôi rất khâm phục, có điều, chúng tôi đã tìm được người khác cho vị trí quản lý viện Đan Đạo, chúng tôi sẽ giữ lại vị trí phó viện trưởng cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Các vị trưởng lão không cần phải giữ lại bất cứ vị trí nào cho tôi, dù gì thì tôi cũng đã bồi dưỡng được các thầy luyện đan mới, sau này mọi người chỉ cần đưa dược liệu thì sẽ có thể luyện đan liên tục”.

Các trưởng lão hơi bất ngờ, một trưởng lão tóc bạc hỏi: “Cậu Ngô, phải chăng cậu không đồng tình với cách làm của chúng tôi, vậy nên mới muốn rút khỏi viện Đan Đạo?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Sao có thể chứ, nguồn lực để xây dựng nên viện Đan Đạo đều do Nguyên Thủy Sơn cung cấp, tôi chỉ bồi dưỡng sơ cho các thầy luyện đan thôi, đâu có công lao gì, đương nhiên cũng không dám giành công. Hơn nữa, tôi còn phải quản lý Thái Ất Đan Uyển và còn phải chăm lo cho việc kinh doanh đan đạo của mình, vì vậy sức lực chỉ có hạn, vừa hay có thể giao lại viện Đan Đạo cho người có năng lực hơn quản lý”.

Các trưởng lão nhìn nhau, sao họ có thể không nhìn ra Ngô Bình đang muốn dứt ra hẳn, họ bỗng thấy căng thẳng, trưởng lão nữ nói: “Cậu Ngô, chuyện đâu còn có đó mà”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play