Giang Sơ Nhan có chút khó hiểu: “Công tử, mua hết ở đây à? Sao không tới chợ đầu mối dược liệu lớn hơn?”

Ngô Bình: “Chúng ta mua đa phần là loại quý giá, số lượng có hạn. Chúng ta mua nhiều, Thượng phủ sẽ bị thiếu, nên là chỉ có thể mua cho đủ thôi, tránh cho việc giá cả sẽ bị đội lên".

Giang Sơ Nhan: “Vẫn là công tử nghĩ chu đáo nhưng quy mô cửa hàng này có hạn, có lẽ sẽ phải đợi lâu”.

Ngô Bình: “Lâu một chút cũng không sao, vì quy mô có hạn nên tạm thời sẽ không khiến đám dân buôn chú ý”.

Một lát sau, ông chủ quay lại cười nói: “Tôi đã liên lạc cho mấy tiệm lớn, họ đang gấp rút giao dược liệu tới”.

Ngô Bình hỏi: “Cần tốn bao lâu?”

Ông chủ: “Cũng sắp tới giờ cơm tối, chúng ta vừa ăn vừa chờ được không? ăn xong thì dược liệu cũng đã đưa tới”.

Ngô Bình: “Phiền ông chủ tốn kém rồi!”

“Quý khách khách sáo quá, cậu đến chỗ chúng tôi mua dược liệu là đã cho chúng tôi cơ hội làm ăn rồi”, ông chủ vội đáp.

Ông chủ mời Ngô Bình và Giang Sơ Nhan tới tửu lầu đối diện, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Thức ăn nơi này khác với Hạ Cảnh, hương vị độc đáo, Ngô Bình ăn không dừng miệng.

Ăn cơm xong thì họ uống trà, dược liệu liên tục được đưa tới.

Ông chủ nói: “Quý khách, vị nhiều loại dược liệu phải gom gấp nên cần trả tiền mặt, cửa hàng đang không có nhiều tiền mặt như thế nên không biết quý khách có thể trả trước một chút không?”

Ngô Bình cũng thoải mái: “Không thành vấn đề”.

Cứ thế, tiền trao cháo múc, tổng ngạch là năm mươi tám nghìn tỷ tiền đại đạo.

Tới khi trời tối, toàn bộ dược liệu đã đủ, Ngô Bình cất toàn bộ rồi đi về với Giang Sơ Nhan.

Ra khỏi cửa hàng, Giang Sơ Nhan cười nói: “Hiện tại chúng ta về à?”

Ngô Bình: “Không cần gấp gáp! Nếu đã tới đây thì tôi muốn đi tham quan xung quanh. Nếu hoàn cảnh tốt, tôi muốn đón người nhà tới nơi này ở”.

Giang Sơ Nhan nói: “Nguyên Thủy Hạ Cảnh có phúc địa, động thiên, Thượng Cảnh này cũng thế. Nhưng động tiên ở đây được gọi là thánh địa, thần thổ, Thượng phủ nằm ở một thánh địa gọi là Thực Thủy Thánh Địa. Anh có thể đón người nhà tới thánh địa hay thần thổ để ở”.

Ngô Bình: “Vậy thánh địa nơi này chäc cũng giống động tiên ở Nguyên Thủy Hạ Cảnh nhỉ, toàn bộ đều bị các thế lực chiếm giữ à?”

Giang Sơ Nhan gật đầu: “Đúng vậy, dù là ở đâu thì những người mạnh nhất luôn là những kẻ chiếm cứ tài nguyên tốt nhất. Nhưng sức ảnh hưởng của Thượng phủ vượt xa Hạ phủ. Hạ phủ cần dựa vào sự thống trị của Hoàng triệu, Thượng phủ lại có thể trực tiếp thống trị tất cả các thế lực, dù lớn hay nhỏ thì đều phải nộp thuế cho Thượng cung”.

Ngô Bình: “Vậy cô cảm thấy nơi nào hợp để định cư?”

Giang Sơ Nhan nghĩ ngợi rồi đáp: “Tôi cảm thấy nơi thích hợp để định cư là Vạn Phúc Thần Thổ - một trong bốn Đại Thần Vực. Vạn Phúc Thần Thổ sinh ra rất nhiều thiên tài và nhân vật lớn, hơn nữa, thế lực cai trị nơi này rất lương thiện, dân địa phương có cuộc sống sung túc, không lo cơm áo gạo tiên, là vùng đất lành hiếm thấy”.

Ngô Bình nghe xong thì mắt sáng lên: “Không tệ, vậy tới Vạn Phúc Thần Thổ xem một chút đi”.

Giang Sơ Nhan: “Vạn Phúc Thần Thổ có một điểm tối cần là người có tài có đức thì sẽ được cấp một nơi an cư”.

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Thế nào là có đức, thế nào là có tài?”

Giang Sơ Nhan: “Có đức là chỉ đạo đức cao quý, họ hàng hay hàng xóm đều lương thiện, người người ở quanh đó năm trăm dặm đều khen ngợi, người như vậy mới được gọi là có đức hạnh. Có tài đơn giản hơn, chỉ cần sở hữu năng lực nào đó vô cùng xuất sắc thì là có tài, ví dụ như có luyện đan hay thiên phú tu hành cao, hoặc y thuật phi phàm này nọ”.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra thân phận thầy luyện đan của tôi có tác dụng rồi”.

Giang Sơ Nhan đề nghị: “Vạn Phúc Thần Thổ có tổ chức chuyên để khảo hạch trình độ thầy luyện đan, anh có thể đi tới đó để khảo hạch, lấy được danh hiệu thầy luyện đan Kim Đỉnh. Nhờ đó anh sẽ được vô số người kính ngưỡng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play