Trông thấy cảnh này, mọi người của núi Nguyên Sử đều phẫn nộ nói: “Lâm Xung Tiêu dùng đạo phù là phạm quy”.

Người của Tiên Giới U Thiên cũng nhăn mặt, dù Lâm Xung Tiêu có giết được đối thủ thì trận này họ vẫn thua, thua một cách thảm hại.

Giang Sơ Nhan lo lẳng gọi: “Công tử! “Tôi không sao”.

Đột nhiên Ngô Bình lên tiếng, ánh sáng trắng bên ngoài người anh dần biến mất. Thì ra, lúc sát quang tấn công, Nguyên Sử Thiên Phù trên người anh đã được kích hoạt, tất cả sát quang đều bị nó hút hết và trở thành một phần sức mạnh của nó.

Lâm Xung Tiêu lẩm bẩm: “Không thể nào!” Chát!

Ngô Bình tát cho hắn một phát ngã sõng soài, sau đó hẳn đã phải giơ hai tay lên nói: “Tôi nhận thua!”

Hảẳn buộc phải làm vậy, vì nếu không sẽ bị Ngô Bình đánh chết. Hơn nữa anh đã dùng đạo phù trước nên thua là điều đương nhiên rồi.

Người của núi Nguyên Sử reo hò, người của Tiên Giới U Thiên thì như đứa đám, vì họ đã thua rồi.

Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, nữ trưởng lão nói: “Giang Sơ Nhan, dẫn Ngô công tử về nghỉ ngơi đi”.

“Vâng”.

Ngô Bình đi rồi, việc còn lại sẽ do hai bên xử lý, Tiên Giới U Thiên đã thua thảm hại, nhưng vẫn phải chịu.

Giang Sơ Nhan rất hào hứng, trên đường đi mà cứ cười suốt: “Công tử giỏi quá, Lâm Xung Tiêu đứng trên bảng Đại Tiên mà khi đấu với công tử thì chỉ như một đứa trẻ chịu đòn”.

Ngô Bình chợt hộc ra một ngụm máu rồi nói: “Thật ra thực lực của hẳn mạnh lắm đấy”.

Giang Sơ Nhan hoảng hốt: “Công tử bị thương ư?”

Ngô Bình nhổ một cái răng nói: “Nếu bị đánh gãy một cái răng là bị thương thì đúng đấy”.

Giang Sơ Nhan che miệng cười: “Gãy một cái răng thì không sao, ngày mai nó lại mọc thôi”.

Răng của người tu hành có thể liên tục thay mới, vì thế có rụng một cái cũng không sao.

Về đến núi, Ngô Bình hỏi Giang Sơ Nhan: “Khi nào mình được lấy Linh Giới Ất Mộc?”

Giang Sơ Nhan: “Chắc cũng dăm bữa nửa tháng gì đó, công tử đừng vội, nếu có tin gì thì chúng ta sẽ biết ngay”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, tôi về Thân Châu một chuyến đây”.

Giang Sơ Nhan: “Vâng, nếu bên này có chuyện gì thì tôi sẽ báo cho công tử ngay”.

Ngô Bình chào mấy cô gái rồi về Thần Châu. Anh ở lại đó một ngay rồi dẫn Nguyệt Thanh Ảnh đến Đông Hải tìm Lý Thuần Như.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play