Ngô Bình hỏi: “Tự nhiên mọc ra thêm một viện, không phải chỉ có mỗi cái vỏ bọc chứ ạ?”

Trưởng lão râu đen trắng cười nói: “Đương nhiên là không, cậu là Đại Ti Đan của hoàng triều Thái Ất nên có hiểu biết về đan uyển.

Nói thật, viện Đan Đạo của núi Nguyên Sử chỉ có mạnh hơn đan uyển, chứ không có chuyện kém hơn.

Dược liệu cùng thuế đan dược của núi Nguyên Sử sẽ do cậu quản lý hết. Mỗi người ở Tiên Giới Nguyên Sử mà mua hay bán một viên đan dược nào thì đều phải nộp thuế cho cậu.

Thậm chí, cậu còn có thể quy định giá cho đan dược và dược. liệu, quy định thế lực nào được mua, thế lực nào không được mua. Vì rất nhiều đan dược và dược liệu quý cần mua tư. chất”.

Ngô Bình sáng mắt lên, quyền lực của viện Đan Đạo này lớn quá, còn hơn cả đan uyển Thái Ất kia. Dẫu sao đan uyển cũng là của hoàng triều, còn viện Đan Đạo là của Tiên Giới Nguyên Sử.

Ngô Bình nói: “Các vị trưởng lão tin tưởng tôi vậy ư?”

Trưởng lão kia: “Chúng tôi cũng mới nhận được tin cậu là thầy luyện đan Kim Đỉnh.

Vì thế, chúng tôi nghĩ cậu đã nhận được truyền thừa trong động Kim Đỉnh. Hơn nữa, nếu đánh thẳng trận này thì chúng ta sẽ có được Linh Gi ộ mở viện Đan Đạo cũng hợp tình hợp lý.

Đương nhiên, viện này cũng chỉ có một thầy luyện đan như cậu mới đủ tư cách quản lý thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi nhận”.

Một nữ tu khoảng 30 tuổi để đầu trọc, mặc đồ màu trắng mỉm cười nói: “Ngô Bình, cuộc tỉ thí lần này rất quan trọng.

Tiên Giới U Thiên cực kỳ tự tin, vì thế đã đánh cược rất cao. Đương nhiên, chúng tôi cũng tự tin về cậu nên cũng đánh cược cao không kém. Nói thẳng ra là nếu bên nào thua thì sẽ bị tổn thất nặng nề”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Tôi có thể biết hai bên cá cược không?”

Nữ trưởng lão kia: “Nếu cậu thẳng thì đan dược của chúng ta có thể bán đến Tiên Giới U Thiên, đồng thời còn được bán độc quyền. Ngoài ra, chúng ta còn có thể chiêu mộ đệ tử ở đó, để thiên tài của bọn họ gia nhập vào môn phái của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tiên Giới U Thiên dám đưa ra điều kiện thế này chứng tỏ họ rất tự tin”.

Nữ trưởng lão: “Vì thế ban nấy tôi mới nói vậy”.

Ngô Bình: “Nếu tôi thắng thì Tiên Giới U Thiên có quyt không nhỉ?”

Nữ trưởng lão lắc đầu: “Không, vì chuyện này có nhiều bên làm chứng. Nếu họ dám nuốt lời thì sẽ mất nhiều thứ hơn những gì đã cược”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Các vị trưởng lão cứ chờ tin tốt của tôi”.

Trưởng lão râu đen trắng nói: “Trận đấu lần này sẽ diễn ra ở tiên lôi Cửu Long. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người xem. Cậu mà thắng thì sẽ vang danh thiên hạ, còn thua thì cũng sẽ được nhiều người biết đến”.

Ngô Bình: “Các vị trưởng lão chắc chẳn sẽ không phải thất vọng đâu”.

Sau đó, Ngô Bình đi theo tám bọn họ đến tiên lôi Cửu Long. Tiên lôi này là một liên đài khổng lồ, xung quanh có ảo. ảnh của chín con rồng uống lượn.

Lúc này tiên lôi đang ở trên cao, xung quanh có người xem.

Ngô Bình vừa đến, Giang Sơ Nhan đã nói: “Công tử, nhất định anh sẽ đánh bại đối thủ”.

Lúc này có một cái bục lớn xuất hiện trên tiên lôi, trên đó khắc đầu phù văn, mộ người đàn ông cao lớn khôi ngô bay tới rồi bước lên tiên lôi.

Nữ trưởng lão nói với Ngô Bình: “Lên đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play