Trong một tháng ngắn ngủi, quốc khố đã tăng lên đáng kể. Cuối cùng, đến thái tử và các hoàng tử cũng phải đóng góp và nôn tiền của mình ra.

Sau đó, Ngô Bình lại đến quân đội. Đón tiếp anh là một vị quan lớn, ăn nói rất khách sáo nhưng đòi tiền thì lại bảo không có.

Ngô Bình không làm gì hết mà dừng ngay việc cung cấp đan dược, hiện tại hoàng triều Thái Át cũng không yên bình, đang có Man tộc đe doạ ở phương Bắc, nội cảnh cũng có quân phản động, bên ngoài thì có nhiều khu vực cần cử binh đến đánh chiếm nên họ có nhu cầu rất cao về đan dược. Ví dụ như đan dược trị thương, đan dược nâng cao lực chiến đấu, đan dược tăng cường tiềm lực. Không có số đan dược này thì quân đội của hoàng triều gần như không thể hành quân được.

Chưa đến ba ngày, các quan võ đã không ngồi yên được nữa, đầu tiên họ đến kể khổ với hoàng đế. Nhưng hoàng đế lại nói đến mình còn phải trả nợ thì họ cứ liệu mà làm.

Vì thế, ngay hôm đó quân đội đã mang tiền đến trả nợ cho đan uyển, bấy giờ Ngô Bình mới tiếp tục cung cấp đan dược.

Loáng cái, bảy ngày đã trôi qua, Ngô Bình đến tìm Đông Phương Anh Minh rồi bảo ông ấy dẫn mình đến tiên điện Thái Ất.

Trong hoàng triều Thái Ất có một nơi rất hoang vắng, xung quanh toàn là bách đá cùng núi hoang, không thấy có hơi người. Khi trời còn chưa sáng, hai người đã đến đây rồi.

Đông Phương Anh Minh nhìn chăm chí lên đỉnh núi rồi nói: “Nếu không có gì nhầm lẫn thì nửa tiếng nữa, đúng lúc mặt trời ló dạng thì tiên điện Thái Ất sẽ xuất hiện ở đó. Đến lúc ấy, Đại Ti Đan có thể đến kiểm tra”.

Ngô Bình: “Truyền thừa của hoàng triều Thái Ất có liên quan gì đến nơi đó không?”

Đông Phương Anh Minh đáp: “Rất lâu trước kia, tổ tiên của nhà họ Đông Phương chúng tôi đã đến tiên điện và gặp một người đã bị thương nặng xông từ bên trong ra. Tổ tiên của nhà tôi đã dốc sức chữa trị cho người đó, nhưng người đó vẫn không qua khỏi. Trước khi chết, người đó đã truyền thụ một bộ công pháp cho tổ tiên tôi”.

Ngô Bình: “Từ tiên điện ra, hơn nữa còn bị thương nặng. Điều này chứng tỏ trong tiên điện không an toàn”.

Đông Phương Anh Minh: “Bao năm trôi qua rồi nhưng có ai vào trong thành công đâu, vì thế tình hình bên trong thế nào ta cũng không rõ lắm”.

Ngô Bình gật đầu: “Muốn biết thì phải vào trong thôi”.

Hai người trò chuyện một lát thì phía Đông bừng sáng, mặt trời xuất hiện, sau đó có một cung điện nguy nga hiện lên. Ngô Bình lập tức bay đến đó.

Có bốn hộ vệ mặc áo giáp đứng trước cửa, chắc đều là con rối. Họ vốn đều là người sống nhưng đã bị tiên điện khống chế nên trở thành hộ vệ ở đây.

Nhìn thấy Ngô Bình đến gần, một hộ vệ lạnh lùng nói: “Muốn vào thì phải đánh bại chúng tôi trước đã”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play