Trang điểm xong, Thượng Quan Băng Lan đã đi gặp Triều "Thiên Liệt. Cô ta vừa bước vào thì đã có một bóng người đáp xuống, làm sân của nhà họ Triều lõm xuống thành một cái hố lớn. Người đàn ông như ma thần này bước từ trong cái hố ra, Thượng Quan Băng Lan nhìn kỹ thì thấy là Ngô Bình - người từng được Trương Cổ Nguyệt đánh giá rất cao! Nhưng anh đã đi rồi mà, sao giờ lại quay về?

“Ai?”, một tiếng gầm giận dữ vang lên, Triều Thiên Liệt lao từ trong nhà ra rồi tức tối nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình thờ ơ quan sát Triều Thiên Liệt thì thấy người này cao lớn, nhưng mi tâm chứa đầy ngạo khí, đôi mắt như mọc trên đỉnh đầu và đang hung hăng nhìn mình.

Anh hỏi: “Nghe nói anh định bắt thê thiếp của tôi làm nha hoàn cho mình hả?”

Triều Thiên Liệt nghe thấy vậy thì cười khẩy: “Tôi nhớ rồi, anh là Ngô Bình. Ngày xưa, Trương Cổ Nguyệt muốn gả Băng Lan cho anh, ha ha, nhưng anh thấy mình có xứng với cô ấy không?”

Ngô Bình: “Thế nên anh làm vậy để trả thù à?”

Triều Thiên Liệt: “Đúng, trong mắt tôi thì anh chỉ như con kiến thôi, tôi muốn làm gì cũng được”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi có thể cho anh một cơ hội sống, đó là hãy cắt lưỡi của mình, sau đó tặng quà xin lỗi những

người phụ nữ của tôi, làm vậy thì sẽ được miễn tội chết”.

Triều Thiên Liệt sững người rồi bật cười ha hả: “Bảo tôi tự cắt lưỡi mình rồi tặng quà xin lỗi ư? Anh tưởng mình là ai hả?”

Uỳnh! Ngô Bình tiến lên một bước, khí tức quanh người bùng nổ, Triều Thiên Liệt như bị một luồng uy áp khổng lồ chèn ép,

toàn thân hắn run lên, gương mặt thì tái nhợt.

Hảẳn hoảng sợ rồi run giọng nói: “Anh... sao anh lại mạnh như vậy?”

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh không năm lấy nên giờ chết đi!”

“Dừng tay!", Thượng Quan Băng Lan tiến lên ngăn cản.

Ngô Bình nhìn cô ta rồi nói: “Sao, cô muốn chết thay cho. hẳn à?”

Ngô Bình đã tha cho cô gái này một mạng, nhưng không có nghĩa sẽ chiều theo ý cô ta mà tha cho Triều Thiên Liệt.

Thượng Quan Băng Lan nói: “Ngô Bình, anh có biết Thiên Liệt có thân phận thế nào không? Anh ấy là đệ tử của môn phái ở Tiên Giới Thái Ất thuộc vũ trụ tầng thứ mười Đạo cảnh đấy".

Ngô Bình cười mỉ: n Giới Thái Ất, tôi lại sợ quá cơi Thế cô có biết tôi là ai không?”

Thượng Quan Băng Lan cau mày: “Anh mới chỉ đến Đại Ngũ Hành Giới thuộc vũ trụ tầng thứ chín Đạo cảnh thôi chứ gì”

Ngô Bình mặc kệ cô ta rồi nói với Triều Thiên Liệt: “Chắc anh biết hoàng triều Thái Ất chứ hả, trước khi anh chết, tôi sẽ nói cho anh biết thân phận của tôi. Tôi là thầy luyện đan Kim Đỉnh, hiện đang là Đại Ti Đan của đan uyển Thái Ất".

Với trình độ của Triều Thiên Liệt thì không đủ tư cách tiếp xúc với người ở tầng lớp này. So với hoàng triều Thái Ất thì môn phái của hắn chỉ bé như con kiến thôi.

Cuối cùng hắn đã biết sợ rồi vội dập đầu với Ngô Bình: “Tiểu nhân sai rồi, tiên nhân không biết ngài là Đại T¡ Đan”.

Thượng Quan Băng Lan cau mày hỏi: “Thiên Liệt, Đại T¡ Đan là gì?”

Triều Thiên Liệt chán nản đáp: “Quyền lực của Đại Ti Đan thậm chí còn hơn tể tướng, có thể trực tiếp thu thuế và quản lý việc luyện đan cũng như việc mua bán dược liệu của hoàng triều. Các đan đường và hiệu thuốc đều phải nộp thuế cho nơi

này”. Nhìn thấy Triều Thiên Liệt hèn mọn quỳ dưới chân Ngô Bình, Thượng Quan Băng Lan cảm thấy rất kinh ngạc và hơi khó chấp nhận. Cô ta cứ ngỡ Triều Thiên Liệt là một người không sợ trời, chẳng sợ đất, nhưng sao giờ trông lại hèn mọn thế kia? Ngô Bình: “Giờ biết rồi thì chết thôi nhé!”

Anh giơ tay lên rồi đánh vào đầu Triều Thiên Liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play