Ngô Bình vừa chạm tay vào chiếc nhẫn ấy thì đã có một luồng khí tức kết nối với anh, sau đó chiếc nhẫn đã tự động rơi vào ngón tay cái của anh rồi hoá thành một cái nhãn màu đen khắc hình rồng.

Anh quan sát một lát thì thấy trong cái nhẫn là một không gian rất lớn, nhưng ngoài một thanh đại kiếm màu đen ra thì không còn thứ gì khác.

Ngô Bình lắc đầu rồi quyết định rời khỏi đây.

Sau khi ra ngoài, anh lại đi bên trong Thiên Ma Cốc để tiếp tục luyện hoá các loại chú pháp, tiếp đó mới rời khỏi đây rồi quay về pháo đài.

Lần này, anh đã đi hơn một ngày. Thấy anh về thì Nguyệt Đông Thăng và Nguyệt Thanh Ảnh mới thở phào một hơi.

“Tiểu Ngô, trong đó thế nào? Cháu có gặp gì nguy hiểm không?”, Nguyệt Đông Thăng hỏi.

Ngô Bình: “Chú pháp ở đó rất đáng sợ, nếu cháu không có chút tài năng thì chäc không ra ngoài được mất”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, anh to gan quá đấy, Thiên Ma Cốc là nơi nguy hiểm nhất Tiên Giới Nguyên Sử đó”.

Ngô Bình hỏi: “Không sao, khi anh đi, Ma Môn có động tĩnh gì không?”

Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu: “Lần trước, anh đã giết được ba cao thủ Đạo cảnh của họ nên chắc họ sợ rồi, vì thế chưa thấy có hành động gì tiếp. Nhưng dạo gần đây, nhà họ Thi thường xuyên gây sự với chúng ta, hôm qua còn cướp mất một mảnh đất của mình. Nhà họ đúng là vô liêm sỉ, biết rõ nhà ta đang dồn hết lực để chống lại Ma Môn nên đã nhân đó chiếm địa bàn của mình”.

Ngô Bình cau mày: “Nhà họ Thi làm vậy có mục đích khác gì không nhỉ?”, trước đó, Nguyệt Thị đã hứa hôn gả Nguyệt Thanh Ảnh cho Thi công tử nhà đó, giờ nhà họ làm vậy cũng là một cách trả đũa.

Nguyệt Thanh Ảnh hừ lạnh nói: “Thi Bất Ngữ cho người chuyển lời đến là nếu em lấy anh ta thì anh ta sẽ hỗ trợ nhà họ Nguyệt chống lại Ma Môn. Phì, anh ta tưởng mình là ai chứ, em nghe mà mắc óil”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thanh Ảnh, thực lực của nhà họ Thi thế nào?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Không yếu đâu anh, lão tổ nhà đó là Thanh Thí lão tổ, thực lực không thua gì Nguyệt Tổ đâu. Không thì ngày xưa bố em đã không nghĩ đến chuyện liên hôn với họ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thanh Ảnh, anh nhớ em từng bảo nhà họ Thi đã nhiễm thi khí hỗn độn nên mới hình thành cục diện như bây giờ, thi khí hỗn độn ấy ở đâu?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “À, là thế này. Ngày xưa, nhà họ Thi nổi dậy nhờ việc đào mộ. Thời của Thanh Thi lão tổ đã tìm được một ngôi mộ của một nhân vật lớn, bên trong có một Thiên Thi hỗn độn, Thanh Thi lão tổ đã nhiếm thi khí đó nên cơ thể mới thay đổi. Nhưng đổi lại thì lão đã có thực lực phi phàm, tu vi tăng cao, cuối cùng đã xây dựng được nhà họ Thi mạnh mẽ như bây giờ”.

“Nhưng ngôi mộ đó đến giờ do nhà họ Thi quản lý, người ngoài không được vào. Đến người nhà họ cũng chỉ có mình Thanh Thi lão tổ được vào thôi, ai muốn vào phải xin phép lão”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì Thiên Thiên hỗn độn kia cũng không phải thứ xấu xa gì, anh phải tìm hiểu về nó mới được”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Anh Bình, anh đừng đi. Chưa kể đến Thanh Thi lão tổ, Thiên Thi hỗn độn kia cũng rất nguy hiểm, nhỡ anh cũng bị nhiễm...”

Nguyệt Thanh Ảnh không bao giờ muốn chồng tương lai của mình vừa xấu vừa hôi như Thi Bất Ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play