Chương 56

Đường Tử Di hừ một tiếng: “Bố nên đề phòng bà nội, đừng để lộ tin này vội, không họ lại phá mình đấy”.

Đường Minh Huy: “Con yên tâm, hai tỷ ấy là bố vay bạn bè đấy, không động đến một đồng nào của nhà họ Đường đâu”.

Đường Tử Di gật đầu: “Bố, bao giờ ký hợp đồng với nhà họ Lư xong, chúng ta đến Đổ Thạch Thành đi, con sẽ giới thiệu bạn con cho bố”.

Đường Minh Huy sáng mắt lên: “Cái cậu Ngô Bình đấy hả? Được được, bố cũng muốn gặp cậu ấy lắm”.

Đường Tử Di nói: “Vậy chốt ngày kia đi nhé, sáng sớm ngày kia nha bố”.

Đường Minh Huy đáp: “Tử Di, lần trước con bảo cậu ấy rất giỏi võ đúng không?”

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, giỏi lắm luôn ấy. À, hôm ấy đi, bố nhớ gọi cả chú Thất nữa nhé, chú ấy là đệ tử tục gia của Đại Thiềm Tự, hơn nữa còn được coi là cao thủ thứ ba ở Vân Kinh, để chú ấy đánh giá hộ con”.

Đường Minh Huy gật đầu: “Được!”

Quay lại nhà Ngô Bình, sau khi cơm nước xong, anh đi cùng Chu Thanh Nghiên đến ngôi biệt thự đó. Chu Viễn Sơn vừa nhận được tin thì đã chờ sẵn ở nhà, xe của hai người đi vào một cái là ông ấy đã ra đón rồi.

“Cậu Ngô, cậu vất vả rồi!”, nói rồi, ông ấy đích thân mở cửa xe cho Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Ông Chu đừng khách sáo, Thanh Nghiên là bạn của tôi, tôi rất vui khi được giúp ông”.

Chu Viễn Sơn mời Ngô Bình vào phòng khách rồi nói: “Cậu Ngô, lần trước cậu nói có thể chỉ cho tôi tiến vào cảnh giới Khí, không biết tôi có nhiều cơ hội không?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Có tôi giúp thì đương nhiên chắc chắn ông sẽ đột phá được”.

Ngô Bình ra hiệu cho Chu Viễn Sơn ngồi xuống rồi nói: “Cảnh giới Khí cần ngưng tụ chân khí trong cơ thể, ông đã làm được điều ấy lâu rồi, nhưng chưa làm đúng cách thôi”.

Dứt lời, anh chợt tung một chưởng vào đầu Chu Viễn Sơn, một luồng nhiệt nóng như theo hai mạch Nhâm Đốc của ông ấy truyền ra ngoài.

“Tập trung tinh thần, quan sát khí mạch, tuần hoàn quỹ đạo vi mô”, nói rồi, Ngô Bình lại giơ tay điểm vào hông của Chu Viễn Sơn liên tục mười mấy lần, để giúp ông ấy thiết lập tuần hoàn chân khí.

Có Ngô Bình giúp, Chu Viễn Sơn nhanh chóng trấn tĩnh. Ông ấy có thể cảm nhận được khí tức đang vận chuyển rồi xoay tròn ở hai mạch Nhâm Đốc ngày một mạnh hơn.

Ngô Bình ra hiệu cho Chu Thanh Nghiên đi ra ngoài, khi hai người đi ra ngoài sân, anh hỏi: “Chiêu thức mà cô từng tu luyện lần trước là học của ai thế?”

Chu Thanh Nghiên: “Đó là công pháp mà tổ tiên nhà tôi truyền lại, một bộ Tiểu Thiên Tinh Chưởng, một bộ Kim Long Quyền. Ông tôi đang luyện Kim Long Quyền, còn tôi thì tu luyện Tiểu Thiên Tinh Chưởng”.

Ngô Bình: “Nói vậy thì nhà họ Chu của cô là gia tộc võ thuật à?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Chưa được như thế đâu, chỉ là được truyền thừa một chút từ tổ tiên thôi”.

Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên đã thân hơn một chút nên anh nói: “Chắc chắn nhà cô cũng có chút quyền thế, không thì sao hiệu trưởng cũng phải nghe lời răm rắp như thế”.

Chu Thanh Nghiên mỉm cười: “Bố tôi là chủ tịch thành phố, các chú bác thì cũng có chút tiếng tăm ở tỉnh, ông nội tôi ngày xưa kinh doanh hai nhà máy hoá chất với mấy trạm thuỷ điện”.

Ngô Bình cười nói: “Một mình ông Chu mà gánh vác lắm việc thế thì cũng mệt phết nhỉ!”

Chu Thanh Nghiên: “Ông tôi không ngồi yên một chỗ được. Ba năm trước, ông tôi và mấy nhà khoa học hợp tác với nhau, dùng kỹ thuật tưới tiêu thành công trồng được cây hoa quả và rau ở sa mạc rồi đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play