Sau đó, anh tiếp tục luyện chế sang đan dược trong hộp ngọc thứ hai.

Lúc này đã qua một tiếng, người quản gia ở bên ngoài đã nhăn mặt. Đến giờ Ngô Bình vẫn chưa ra, chứng tỏ anh đã qua khảo hạch đầu rồi.

Trước đó, ông ta bảo kiểu gì Ngô Bình chỉ vào 15 phút là ra, giờ thì tự vả mặt nên mới thấy ngại ngùng.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, rõ ràng họ không hề lo lắng cho Ngô Bình, vì anh luôn mang đến bất ngờ cho họ.

Người quản gia đi vào trong căn nhà kia rồi nói với một người ở trong đó: “Mau đi báo cho gia chủ là Ngô công tử đã vào được động Kim Đỉnh rồi, khéo sẽ có thu hoạch đấy”.

Người kia lập tức chạy về Thạch Thị để báo tin.

Còn Ngô Bình thì đang luyện chế đan dược thứ hai là Miễn Tai Đan.

Loại đan dược này có thể giúp tu sĩ chống lại tai kiếp khi đột phá Đạo cảnh, mức độ quý giá của nó còn hơn Thiên Kiêu Đan, vì không phải thiên kiêu nào cũng tiến vào Đạo cảnh được.

Lần này đã bị hạn chế về số lượng dược liệu, Ngô Bình chỉ luyện chế hai lò. Lò thứ nhất, anh luyện chế được bốn viên thượng phẩm. Lò thứ hai thì luyện chế được năm viên cực phẩm.

Khi Ngô Bình luyện chế sang đan dược thứ ba thì Thạch Trung Kiếm đã tới động. Ông ấy không ngờ là Ngô công tử. trông tu vi rất bình thường này lại có thể ở trong động Kim Đỉnh lâu đến thế. Ông ta chưa từng thấy trường hợp này bao. giờ, lẽ nào anh thật sự có thể nhận được truyền thừa trong động?

“Thạch gia chủ”, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh chào hỏi.

Thạch Trung Kiếm cười phá lên nói: “Nguyệt cô nương, Ngô công tử vẫn chưa ra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc khảo hạch bên trong có liên quan đến luyện đan, mà luyện đan lại mất thời gian nên chắc mai anh ấy mới ra".

Thạch Trung Kiếm thoáng kinh ngạc: “Ngô công tử đúng là bậc kỳ tài vì có thể ở trong đấy lâu như vậy, chắc hẳn trình luyện đan của cậu ấy phải cao lắm”.

Hà Tử Trần: “Đương nhiên, anh Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh mà”

Thạch Trung Kiếm dù đã là cường giả Đạo cảnh nhưng cũng phải giật mình: “Cái gì? Cậu ấy là thầy luyện đan Lục. Tử Đỉnh ư?”

Hà Tử Trần: “Đó là trước kia, chờ anh ấy ra khỏi Triệu Băng Linh thì chắc là Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh rồi”.

Thạch Trung Kiếm lập tức thấy hối nếu ông ấy không thu tiền của Ngô Bình và khách sáo với anh một chút thì có phải được kết bạn với anh rồi không. Được làm bạn với một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thì ông ấy sẽ được lợi rất nhiều.

Ông ấy nhìn sang Phương Thanh Thanh rồi nói: “Thanh Thanh, sao cháu không kể cho bác biết về thân phận của Ngô công tử”.

Phương Thanh Thanh chán nản nói: “Bác Thạch, cháu cũng không biết mà, dẫu sao cháu cũng mới quen Ngô công tử thôi”.

Loại đan dược thứ ba mà Ngô Bình luyện chế là Cửu Cửu Quy Nguyên Đan, độ khó của nó là cao nhất. Anh luyện chế đến lò thứ ba mới ra đan dược thượng thượng phẩm.

Luyện xong ba loại đan dược, anh đã đặ chúng vào cái bát ngọc trên bàn.

Cát bát phát sáng, bóng người kia cười nói: “Rất tốt, trình độ của ngươi còn hơn cả thầy luyện đan Thất Đỉnh, đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh, cầm đi”.

€ó một huy hiệu xuất hiện trên bàn, Ngô Bình đã cầm lấy.

Bóng người nói: “Vì ta tu luyện gặp vấn đề nên đã hồn bay phách tán. Điều ta tâm đắc nhất trong đời là trình độ đan đạo. Giờ ta sẽ truyền thụ hết tâm đắc cùng tài nguyên luyện đan cho ngươi”.

Ngô Bình biết chẳng ai tự dưng lại để lại truyền thừa nên hỏi: “Tiền bối có gì cần nhở vả không?”

Bóng người: “Con gái ta đã bị phong ấn trong thuỷ tỉnh, trong người nó có độc nên đã bị thương nặng. Hi vọng ngươi có thể luyện chế ra hai tổ hợp đan dược để trị bệnh cho nó, nếu luyện thành thì ta sẽ báo đáp ngươi”

Ngô Bình nhìn hai phương thức luyện đan trên bàn rồi gật đầu: “Xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play