Một công tử mặc đồ đen đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cũng ở đây thì hắn cười nói: “Nguyệt đại tiểu thư đây mà, cô cũng ở đây à?”
Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Lệ Cửu Tiết, da mặt anh ngày càng dày đấy, không mờ mà tự đến".
Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Tôi cũng chỉ đến lo việc giúp Tử Trần thôi mà. Nếu cô ấy chịu lấy tôi thì nhà tôi đã làm hậu thuãn cho cô ấy rồi. Cô nhìn đi, làm gì có chỉ nào của nhà họ Hà dám vô lễ với nhạc phụ đại nhân của tôi chứ”.
Hà Tử Trần cười khẩy: “Anh đang năm mơ đấy à?”
Lệ Cửu Tiết cau mày nói: “Tử Trần, giờ là lúc nào rồi mà em còn không nhìn rõ tình hình thế hà? Những chỉ khác đang âm mưu quật đổ chỉ của em rồi. Mấy năm qua, chỉ nhà em phát triển tốt nhất nên làm họ thấy bị đe doạ đấy”.
Hà Tử Trần: “Cảm ơn anh quan tâm nhưng đây là chuyện nhà tôi, không phiền anh lo”.
Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, không có sự giúp đỡ từ nhà anh thì chỉ nhà em sẽ bị các chỉ khác nghiền cho ra bã đấy”.
Hà Tử Trần: “Nhà tôi không yếu như anh tưởng đâu, không phải ai muốn chèn ép là chèn ép được”.
Lệ Cửu Tiết läc đầu: “Anh vào trong ngồi được không?”
“Không, mời anh về cho!”, Hà Tử Trần không chút khách sáo.
Lệ Cửu Tiết nhíu mày, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tại sao người này lại được ở đây?”
Hà Tử Trần: “Vì anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, là người mà tôi sẽ lấy làm chồng”.
Lệ Cửu Tiết lập tức híp mắt lại: “Em nói gì? Người em sẽ lấy ư? Anh ta?”
Hà Tử Trần: “Làm sao? Anh ấy mạnh hơn anh cả trắm lần, à không, cả vạn lần chứ”.
Lệ Cửu Tiết bật cười: “Mạnh hơn anh? Tu sĩ thanh niên mạnh hơn anh ở Tiên Giới Nguyên Sử còn chưa ra đời đâu”.
Nguyệt Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Người đứng đầu đại hội quần hùng có mạnh hơn anh không?”
Lệ Cửu Tiết giật bän mình, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hản nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn snag Hà Tử Trần: “Người đứng đầu là anh ta sao?”
Hà Tử Trần cười nói: “Đúng thế, ngoài ra anh ấy còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, luyện đại ra viên đan dược nào. cũng bán được cả trăm tỷ. Lệ Cửu Tiết, đừng so người nữa, đến cả gia tộc nhà anh cũng không bằng một cái móng tay của anh Bình đâu”.
Tuy câu này hơi khoa trương, nhưng Lệ Cửu Tiết đã như quả bóng xì hơi. Hän biết rõ núi Nguyên Sử là một nơi thế nào, người này đã đứng đầu đại hội quần hùng thì chắc chắn sau này sẽ có liên quan tới núi Nguyên Sử, đúng là nhà hẳn không thể so bì được.
Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Không ngờ tôi có thể gặp cường giả đứng đầu đại hội quần hùng ở đây, vinh hạnh!”
Hăn chắp tay rồi quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước đã đứng lại nói: “Nhưng chuyện của Hà Thị e người ngoài không thể giải quyết được đâu”, nói xong câu này là hắn bỏ đi luôn.
Lệ Cửu Tiết đi rồi, Hà Tử Trần mới nói: “Anh Bình, chỉ nhà em cũng thường mua đan dược của Tử Đỉnh Môn, nhưng giá họ đưa ra cao quá, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Anh có thể luyện chế ít đan dược cho nhà em được không?”
Đây chính là sở trường của Ngô Bình nên anh cười nói: “Được chứ”.