Người kia nhìn Ngô Bình rồi đáp: “Cậu không biết à? Truyền thừa ở đây rất đáng sợ, không học được thì rất dễ phải bỏ mạng. Cậu không nhìn thấy đống xương khô chất đống ở bên ngoài à?”

Ngô Bình nhìn theo hướng người đó chỉ thì quả nhiên nhìn thấy xương khô chất thành núi, ít cũng cao đến mấy chục mét.

Anh nói: “Không luyện được thì sẽ chết ư?”

Người kia thở dài nói: “Đúng thế, vì vậy có rất ít người dám đến đây, tôi chính là một trong số đó. Nhưng tôi chỉ học được 15 phút thì đã bị thương nặng, phải dưỡng thương ở đây lâu lắm rồi”.

Ngô Bình gật gù rồi quan sát tiếp thì thấy hồn phách của người này đã bị thương. Vì thế anh đưa cho người đó một viên đan dược rồi nói: “Anh uống rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.

Người đó nhận lấy đan dược rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình đáp lời rồi đi vào cung điện hình tròn. Khác với cung điện ban nãy, ở đây không một bóng người.

Anh nhìn quanh thì chir thấy có một pho tượng, mắt nó nhìn thẳng về phía trước. Cạnh đó có một tấm bia đá, bên trên ghi cách tiếp nhận truyền thừa. Đó chính là nhìn thẳng vào. mắt của pho tượng.

Ngô Bình hít sâu một hơi, sau đó xuống tấn rồi nhìn thẳng vào mắt của pho tượng. Anh vừa nhìn thì đã thấy mình tiến vào một ảo ảnh, cảnh vật xung quanh thay đổi, còn anh đang ở trong một không gian đầy sương mù màu tím.

Có một tu sĩ trung niên mặc áo bào màu đen đang mỉm cười nhìn anh trong không gian này, sau đó bắt đầu giảng về đại đạo.

Nếu là tu sĩ Thần Thông bình thường thì sau khi đến đây sẽ khó chịu nổi âm thanh giảng về đại đạo này. Đạo lý mà tu sĩ kia nói như bình rượu ủ lâu năm. Nhưng các tu sĩ bình thường gặp phải nó thì lại như những đứa trẻ nhỏ uống rượu, dù rượu có ngon đến mấy thì cũng khiến họ bị trúng độc cồn, ai nặng thì còn mất mạng.

Nhưng trường hợp này chẳng khác gì khi Ngô Bình ở vũ trụ phụ, lúc này anh như được quay về vũ trụ đó và tu luyện thế thôi. Đại đạo mà anh từng tiếp xúc khéo còn thâm sâu hơn cả đại đạo của Nguyên Sử Đạo Tôn.

Ngô Bình nghe đến đâu là hiểu đến đấy, loáng cái đã hiểu được hết nội dung mà tu sĩ kia truyền đạt. Càng hiểu được nhiều nội dung thì thần anh càng thoải mái, thậm chí còn có một lưồng sức mạnh thần bí tiến vào thần anh của anh và bị nó hấp thu.

Ngô Bình không khỏi cảm thấy thứ mình học được vô cùng phù hợp với Thần Áo mà anh tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hằng. Vì thế, anh đã dùng Thần Áo để tiếp thu kiến thức này.

Tu sĩ trung niên kia chỉ nói một lần là Ngô Bình đã hiểu ngay, ông ấy mỉm cười rồi gật đầu khen ngợi.

Sau đó, anh đã rời khỏi ảo ảnh và ngồi xuống tại chỗ tu luyện.

Thần Áo tên sao thì ý vậy. Nó đối xứng với Thân Áo, cũng là một áo thuật mà thần anh tu luyện. Thần anh, pháp thuật và tinh thuật sau chỉnh hợp có thể bay ra rồi chém giết thần hồn của kẻ địch, đây là cách chuyên dùng để xử lý thần hồn của kẻ thù.

Ngô Bình ngồi tại chỗ lĩnh ngộ ba loại áo thuật, sau đó nhanh chóng di chuyển đến khu vực truyền thừa thứ ba.

Lần này, anh không cưỡi ngựa nữa mà tự đi. Anh mới bước một bước mà đã xa cả trăm dặm, đây là một loại thuật Thân Áo có tên là Thúc Địa Thành Thốn.

Loáng cái, anh đã đến khu vực thứ ba, ở đây cũng không có nhiều người, nhưng có đến ba, bốn chục người trong đại điện, trong đó có cả cửu hoàng tử.

Hẳn đang lĩnh ngộ ở đây, bên trong đại điện có một quả cầu thuỷ tinh khổng lồ với đường kính một trăm mét. Trong quả cầu này có một ti sét lúc ẩn lúc hiện.

'Thấy Ngô Bình xuất hiện, cửu hoàng tử nhìn sang rồi cười mỉa: “Ngô Bình, đây là truyền thừa lôi pháp của Nguyên Sử Đạo Tôn, không có thiên bẩm cực cao thì đừng hỏng tu luyện, tốt nhất anh đừng có thử”.

Ngô Bình: “Tôi có thử hay không thì liên quan gì đến anh?”

Cửu hoàng tử hừ mạnh nói: “Biến đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play