Ba lồng bánh bao xuống bụng, Ngô Bình còn chốt thêm hai bát canh rồi mới cười nói: “Ông chủ, tôi ăn xong rồi, tính tiền!”

Quả nhiên ông chủ lại tăng cho anh một đồng tiền ngọc, Ngô Bình nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Bấy giờ, anh mới phát hiện đang có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Song, anh mặc kệ rồi tiếp tục đi sang sạp hàng thứ ba.

Sạp này bán cá nướng, một con cá nặng khoảng một, hai cân, Ngô Bình gọi một con rồi ngồi xuống ăn.

Sau khi anh ăn xong một con, Nguyệt Thanh Ảnh chợt ý thức ra chuyện gì đó nên nhỏ giọng nói: “Anh Bình, núi Tiên Sử đang thử thách anh”.

Ngô Bình: “Hả? Thử thách thông qua việc ăn uống ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em đoán, chỉ khi anh hoàn thành các mục tiêu thấp nhất của các sạp này thì mới nhận được tiền ngọc. Đến cuối, chắc chản chúng sẽ có tác dụng gì đó, nhưng đây là chuyện bí mật nên chúng ta không biết, ngược lại những người này lại biết rỡ”.

Ngô Bình: “Nếu là ăn uống thì đơn giản thôi”.

Anh ăn hết một con cá thì ông chủ cười nói: “Nếu công tử có thể ăn hết bốn con thì tôi sẽ tặng cậu một món quà”.

Ngô Bình: “Được, vậy cho tôi thêm ba con nữa”.

Anh nhanh chóng đánh chén hết bốn con, sau đó đã nhận được miếng tiền ngọc thứ ba.

Lúc này, có một công tử mặc áo gấm đi tới, người này có gương mặt điển trai, đầu đội mũ ngọc, hẳn cười hỏi: “Này anh bạn, miếng tiền ngọc này của anh trông hay thế, để lại cho tôi được không?”

Ngô Bình: “Sao? Anh định mua à?”

Công tử áo gấm gật đầu: “Tôi rất thích nó”.

“Anh định trả tôi bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.

Công tử áo gấm không?”

“100 nghìn tiền Tiên một miếng được

Ngô Bình lắc đầi

“Không được”.

Công tử áo gấm: không?”

“Anh bạn, anh có biết tôi có thân phận gì

Ngô Bình: “Không”.

“Tôi là Dạ Vô Cực - con trai của Dạ vương thuộc hoàng triều Thái Sử”.

Hoàng triều Thái Sử có mối quan hệ thân thiết với hoàng triều Nguyên Sử, thành viên của hoàng triều là con cháu mang huyết mạch của Nguyên Sử Đạo Tôn. Còn Dạ vương thì là người khác họ, cả hoàng triều Thái Sử chỉ có năm vương gia khác họ, Dạ vương là một trong số đó, từ đây cũng đủ thấy là ông ta có thế lực mạnh cỡ nào.

Ngô Bình: “Thì sao?”

Dạ Vô Cực thờ ơ nói: “Nếu anh bán tiền ngọc cho tôi thì phủ Dạ vương sẽ không bạc đãi anh đâu”.

Câu này của hẳn có thể hiểu là nếu Ngô Bình không chịu bán tiền ngọc cho hẳn thì phủ Dạ vương sẽ không tha cho anh.

“Xin lỗi, tôi không bán”, Ngô Bình nói.

Dạ Vô Cực híp mắt lại nói: “Anh có biết có bao nhiêu người thèm muốn ba đồng tiền ngọc mà anh đang có không?”

Ngô Bình: “Chúng có tác dụng gì?”

Dạ Vô Cực lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, nhưng chắc chẳn đến cuối sẽ có công dụng gì đó. Tôi chỉ biết ở đây có rất nhiều người, nhưng chỉ có một trăm đồng tiền ngọc thôi, ai càng có nhiều tiền ngọc thì sau khi lên núi càng có lợi”.

Ngô Bình lập tức đi sang sạp hàng thứ tư, đây là một hàng bán rượu, hiện đang có mười bát rượu bày trên bàn. Ông chủ có bộ râu màu vàng, ông ấy cười nói: “Công tử muốn uống mấy bát?”

Ngô Bình: “Tôi uống nhiều thì ông sẽ tặng quà cho tôi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play