“Chuyện gì đến rồi sẽ đến
Nguyệt Thanh Ảnh: “Bố em đã mời họ đến Nguyệt Thị, hi vọng hai bên sẽ gồi xuống nói chuyện”.
Dẫu sao nơi này cũng là Thần Châu, là địa bàn của Nguyệt Thị. Dù Ngạo Thế Đan Tông muốn làm gì cũng phải xem thái độ của Nguyệt Thị, không thì chẳng khác nào vô lễ với chủ nhà.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Ngô Bình và các trưởng lão của Ngạo Thế Đan Tông đã chạm mặt nhau trong một đại điện tiếp khách ở Nguyệt Thị.
Các trưởng lão này đều không biết Ngô Bình, vì thế ai cũng nhìn anh với vẻ bực dọc.
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Hai vị trưởng lão, tôi đã mời thầy Ngô đến rồi, các vị có gì thì nói đi”.
Một trưởng lão áo vàng nói: “Tôi họ Hồ, là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông. Ngô Bình, cậu đã phản bội môn phái rồi chạy đến Thần Châu tự mở đan lâu, cậu có còn coi Ngạo Thế Đan Tông ra gì không hả?”
Ngô Bình dùng con dao nhỏ cắt móng tay, sau đó bình tĩnh trả lời mà không thèm nhìn trưởng lão kia: “Trước kia, khi tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, tôi chơi cược đá với người ta rồi bị lừa, các ông có ra mặt bảo vệ tôi không? Khi tôi dùng sức mạnh của mình để bắt kẻ xấu bồi thường, các ông lại nhảy ra phản đối, còn cấu kết với nhà họ Hồng đối phó tôi. Ha ha, một môn phái chỉ tư lợi như vậy thì tôi còn cần làm quái gì?”
Hồ trưởng lão sa sầm mặt: “Hỗn hào!”
Chát!
Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt ông ta rồi giáng một cái bạt tai, Hồ trưởng lão đã bay ra xa, một nửa bên mặt nát bét.
Ngô Bình cười mỉa: “Một lũ chó má mà cũng đòi sủa trước mặt tôi à? Về bảo với lão tông chủ chết tiệt kia là nếu còn dám cử người đến gây chuyện với tôi thì tôi sẽ đến tận môn phái rồi chặt đầu ông ta đấy”.
Nguyệt Đông Thăng chỉ đứng một bên cười chứ không hề có ý ngăn cản: “Tôi có thể chứng minh thầy Ngô đây không hề đùa cợt, trước đó chúng tôi có giao đấu, kết quả là hoà”.
Hai trưởng lão kia ngơ ngác nhìn nhau, Ngô Bình đánh ngang cơ với Nguyệt Đông Thăng ư? Không thể nào!
Ngô Bình: “À, từ giờ trở đi, tôi cũng phải bán đan dược, điều này khó tránh khỏi cướp các mối làm ăn của Ngạo Thế Đan Tông. Nhưng mọi người cứ cạnh tranh công bằng với bản lĩnh của mình th
Trưởng lão bị đánh đứng dậy, sau đó lườm Ngô Bình rồi nói: “Họ Ngô kia, chúng ta cứ chờ xem!”, dứt lời, ông ta dẫn mấy người còn lại rời đi.
Người của Ngạo Thế Đan Tông đi rồi, Nguyệt Đông Thăng mới n iểu Ngô, tuy thực lực của Ngạo Thế Đan Tông nhàng nhàng, nhưng vì đan dược nên đã kết thân với nhiều thế lực lớn. Nếu cháu với bên đó trở mặt với nhau, chắc chẳn họ sẽ nghĩ cách để trừng trị cháu”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đây là địa bàn của Nguyệt Thị cơ mà?”
Ý của Ngô Bình là anh đã cung cấp đan dược cho Nguyệt Thị thì họ phải bảo vệ anh.
Nguyệt Đông Thăng cười phá lên: “Đương nhiên, chỉ cần cháu và người nhà của cháu ở đây thì bác sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả, nhưng bác lo bên kia sẽ giở trò”.
Ngô Bình: “Cháu tự có tính toán, ví dụ Ngạo Thế Đan Tông dám giở trò bân thì cháu sẽ trả lại cho họ gấp mười lần”.