Người kia nói: “Thành chủ còn bảo sau này cậu phải miễn phí luyện đan cho phủ của thành chủ”.
Uỳnh!
Một luồng sát quang toả ra từ trong người của Ngô Bình, loáng cái nó đã bao trùm tất cả nhóm nha dịch. Sát khí lan ra, đám người kia lập tức hoá thành tro bụi, chết rồi cũng không biết tại sao mình chết.
Đây chính là sự đáng sợ của Thiên Sát Thuật, có vài cường giả cảnh giới Thần Thông còn chẳng có cơ hội phản ứng.
Giết đám người đó xong, Ngô Bình nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em thu dọn đồ rồi dẫn tất cả mọi người về nhà đi”.
Đường Tử Di biết Ngô Bình không định ở lại đây nữa nên gật đầu hỏi: “Chúng ta chuyển đi đâu hả anh?”
Ngô Bình: “Đến Tiên Giới Nguyên Sử, anh có mấy người bạn ở đó nên cũng có chút quan hệ, tính ra vẫn ổn hơn ở đây”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé”.
Ngô Bình: “Anh phải đi gặp tên thành chủ chó má kia, để xem hẳn có mấy cái đầu mà dám động đến anh”.
Dứt lời, anh lập tức biến mất.
Có một tu sĩ thanh niên đang ngồi trong đại điện ở phủ thành chủ, các thương nhân của Giang Nam Thành đang quỳ bên dưới. Cửa hàng và tàn sản của họ đều bị niêm phong nên giờ họ đang quỳ ở đây để xin lại.
Người thanh niên này chính là thành chủ mới đến, hắn liếc nhìn mọi người ở bên dưới với vẻ lạnh lùng, sau đó bày ra dáng vẻ rất hưởng thụ khi được người khác cầu xin.
“Trả lại cho các người thì cũng được thôi, Động Thiên Thanh Linh là của hoàng triều Thái Ất, Giang Nam Thành cũng thế. Các người đã sống ở đây lâu vậy rồi mà chưa từng đóng thuế. Giờ khác rồi, hoàng triều chuẩn bị siết chặt quản lý Động Thiên Thanh Linh, cho nên tất cả mọi người phải tuân thụ quy định”.
Đúng lúc này, có một bóng người xuất hiện, đó chính là Ngô Bình.
“To gan, kẻ nào dám xông vào phủ thành chủ?”, một thị vệ chạy tới, ánh đao loé lên định chém đầu Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ đã đánh bay thị vệ kia lên cao rồi nổ banh xác.
Anh vừa ra tay đã giết người khiến thành chủ lộ ra vẻ sát khí rồi u ám nói: “To gan! Dám giở thói ngang ngược ở phủ của bản thành chủ”.
Ngô Bình nói: “Anh dám niêm phong đan lâu của tôi, thu thuế rồi còn bắt tôi luyện đan cho anh, anh lấy đâu ra dũng khí khi làm vậy thế hả?”
Hảẳn hạ lệnh: “Lôi xuống!” Ngay sau đó đã có bốn luồng khí tức của cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Thông đã xuất hiện, tiếp đó đã có bốn người bao vây Ngô Bình.
Lũ tép riu này!
Diệt!
Anho lại vung tay lên, tinh lực Thiên Sát lao ra rồi tạo thành một sát trận ở trên cao, tia sét màu đen sẹt qua, bốn cao thủ kia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đánh tan thành mây khói.
Thành chủ phát hoảng, sau đó thấy có một bóng người xuất hiện trước mắt, thì ra Ngô Bình đã bóp cổ hắn.
Thành chủ biến sắc mặt rồi run rẩy nói: “Có gì thì từ từ nói”.
Ngô Bình giơ tay xuống thắt lưng hắn rồi tháo một chuỗi ngọc bài xuống thì thấy bên trong là một Động Thiên chứa rất nhiều tiền Tiên và bảo bối, ngoài ra còn có đan dược và dược liệu.
Anh nói: “Quả nhiên anh có nhiều tiền thật, đều vơ vét của dân đúng không? Lễ nào anh không biết có những người mình không được phép động tới à?”
Thành chủ nói ngay: “Anh bạn, những thứ này rất có giá trị, anh lấy cả đi, xin anh đừng giết tôi!”
Rắc!
Ngô Bình đã bẻ gãy cổ hắn, sức mạnh Thiên Sát tiến vào cơ thể thành chủ rồi biến hẳn thành tro bụi.
Giết người xong, anh nói: “Anh chết rồi thì đồ vẫn thuộc về tôi mà”.