Lưu Phượng Thần và chủ đỉnh Tinh mỉm cười nhìn nhau, Lưu Phượng Thần nói: “Không thể dùng tiền để định mức. được, vì có nhiều tài nguyên là vô giá”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ví dụ?”
Lưu Phượng Thần: “Ví dụ, cậu có thể mượn đại trận ở điện Thiên Tinh để hấp thu đủ các loại tinh lực một cách nhanh chóng để tăng cường tinh thân cho mình. Kiểu như công tử sắp ngưng tụ pháp thai, mà tinh lực chính là thứ dưỡng pháp thai tốt nhất. Nếu công tử còn tu luyện tinh thuật song song thì pháp thai có thể trở thành tinh thai. Tinh lực. hấp thu được càng cao cấp thì pháp thai càng lớn, pháp thuật có được sau này cũng càng mạnh”.
Chủ đỉnh Tinh: “Nếu lĩnh ngộ đủ tinh lực thì có thể mượn sức mạnh của tỉnh tú để sử dụng, đó chính là Tinh quân”.
Lưu Phượng Thần: “Tinh quân mà giỏi được hơn thì được gọi là đại Tỉnh quân, họ có thể đồng thời mượn sức mạnh của vài tinh tú một lúc”.
Ngô Bình: “Giờ tôi phải đến Tỉnh Môn à?”
Lưu Phượng Thần: “Không cần thiết, công tử cứ tu luyện tỉnh thuật ở Tiên Giới Nguyên Sử trước, chờ có căn bản rồi đi cũng không muộn”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép”.
Anh cần đi luyện đan nên không rảnh để trò chuyện tiếp với họ.
Lưu Phượng Thần đưa một tinh phù cho Ngô Bình rồi nói: “Công tử có thể dùng nó để luyện lạc với chúng tôi”.
Ngô Bình nhận lấy rồi rời đi.
Chờ anh quay lại đỉnh núi thì thấy các công tử khác vẫn ở đây, vì người lọt vào tốp mười sẽ được thưởng, có người nhận thưởng, người thì vào điện Tinh lĩnh ngộ tuyệt học.
Ngô Bình đương nhiên cũng có thưởng, anh đã chọn một căn nhà trên đây, sau đó mới xuống núi tìm nhóm Nguyệt Thanh Ảnh.
Thấy Ngô Bình đi xuống, ba cô gái đều mừng rỡ, Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Anh Bình, anh mạnh quá, Thi công tử kia còn không dám khiêu chiến anh luôn”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm thôi, trời tối rồi, các em lên nhà trên núi của anh không?”
Mấy cô gái đều gật đầu rồi đi theo anh lên nhà mới.
Ngô Bình rất hài lòng với môi trường sống ở đây nên quyết định sẽ ở lại đây một thời gian để tập trung luyện đan, chuẩn bị cho ngày khai trương đan lâu.
Tối đó, dưới màn trời đầy sao, Ngô Bình cảm thấy có vài thứ trong người mình nóng ran. Anh biết đó là cảm ứng giữa sao trên trời cùng tinh thuật trong người anh.
Anh đi ra ngoài sân rồi ngẩng lên nhìn trời. Sao trên trời chia thành sáu cấp, trong đó cấp một là mạnh nhất, tinh thuật lĩnh ngộ từ cấp này thì sẽ là tinh thuật cấp sáu, cũng là cấp mạnh nhất.
Cấp hai cũng mạnh, tinh thuật của nó tương ứng với tinh thuật cấp năm.
Ngô Bình đã học được cả trăm loại tinh thuât nên bây giờ khi nhìn lên trời có một ngôi sao cấp một phản ứng với mình thì anh lập tức tu luyện tinh thuật đó ngay.
Vì sao cấp một này có tên là Thiên Sát, vì thế tinh thuật mà nó sinh ra cũng có tên là Thiên Sát Thuật.
Thiên Sát Thuật là thuật cực hung, vừa thi triển vừa bày trận được.