Ngô Bình: “Sao anh đánh ngang cơ với cao thủ Đạo cảnh được, chẳng qua nhờ uy lực của pháp khí Đạo cảnh thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Pháp khí Đạo cảnh có phải ai cũng dùng được đâu”.

Ngô Bình: “Nếu bày Thiên Hạ Kiếm Trận thì anh có thể giúp, nhưng anh cần ít nhất ba cao thủ Đạo cảnh hỗ trợ mình”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói ngay: “Không thành vấn đề, Nguyệt Thị đầy cao thủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì được rồi”.

Anh ngập ngừng một lát rồi hỏi tiếp: “Mấy ngày qua, có tin gì của Ngạo Thế Đan Tông không?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Có, ngày thứ ba anh lên núi thì Ngạo Thế Đan Tông đã cử người đến Thần Châu để nghe ngóng về hành tung của anh. Nhưng họ không đạt được mục đích, bên đó cũng báo đến là họ đã gạch tên anh ra khỏi môn phái rồi, đồng thời nhà họ Hồng kia cũng đang treo thưởng cho ai lấy được đầu của anh. Dẫu sao anh cũng hốt được cả mớ tiền của nhà họ nên đời nào họ chịu bỏ qua cho”.

Ngô Bình cười mỉa: “Kệ họ đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Mà Ngạo Thế Đan Tông cũng chẳng ra làm sao cả, với một người có tư chất cùng tài luyện đan như anh, họ chẳng những không chịu lấy lòng mà còn loại anh ra khỏi môn phái, đúng là ngu xuẩn!”

Lý Thuần Như: “Các kiểu môn phái như này thì nội ụ đục lắm, họ không suy nghĩ theo lối bình thường đâu. Mà thật ra như thế cũng tốt, một Ngạo Thế Đan Tông nhỏ bé mờ nhạt này sao chứa được con chân long như Ngô Bình”.

Hà Tử Trần: “Đúng thế, rời đi cũng là cái hay”.

Nghe thấy vậy, Ngô Bình nói: “Anh đang muốn mở một đan lâu ở Tiên Giới Nguyên Sử, các em có kiến nghị gì hay không?”

Hà Tử Trần nói ngay: “Mở đan lâu thì đương nhiên phải đến Thiên Nguyên! Thiên Nguyên có nhà họ Cát là thế gia luyện đan hàng đầu của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, anh Bình đến địa bàn của nhà họ Cát để bán đan dược, em thấy có hợp lý không? Chị nghĩ mở ở Thần Châu là hợp lý nhất”.

Lý Thuần Như cười nói: “Hai người đừng giành nhau nữa, theo em thì mở ở cả hai nơi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Cũng đúng, anh Bình, anh đã lấy được đan dược trong lò kia chưa?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình mới vỗ vào đầu mình rồi nói: “Suýt nữa quên mất đấy, giờ anh ở cảnh giới Phản Phác rồi thì có thể lấy đan dược ra được”.

Anh lấy lò luyện ra rồi tiếp tục quan sát bằng cảnh giới hiện tại của mình thì đã có phát hiện vượt bậc: “Đan dược ở trong này có thể khiến một người có sức mạnh phi phàm, nó là đan dược cực cao minh và mạnh mẽ”.

Nguyệt Thanh Ảnh tò mò hỏi: “Anh Bình, uống nó vào thì sẽ có lợi ích gì?”

Ngô Bình: “Nó có thể khiến tu vi của một người đột phá đến trên tầng thứ năm Đạo cảnh trong một thời gian ngắn”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tâng thứ năm Đạo cảnh ư? Quá đỉnh! Người luyện chế ra nó chắc phải có tu vi trên cảnh giới này rồi”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu lấy đan dược ra, anh vỗ hai tay vào thân lò, nắp lò mở ra, một cột sáng to lớn dựng thẳng lên trời rồi bị Ngô Bình bắt lấy.

Sau khi cột sáng biến mất, có 12 tia sáng bay ra và ngưng tụ thành 12 ảo ảnh thần ma toả ra áp lực khủng bố.

Ngô Bình hét lên rồi kết đan quyết, cuối cùng ngưng tụ chúng thành một viên đan dược.

Trông thấy ánh sáng toả ra, Ngô Bình cười nói: “Quả nhiên là vậy, uống đan dược này vào thì sẽ có sức mạnh của 12 thần ma”.

Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Ai cũng có thể uống ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play