Trương Ngạo Nhiên hỏi: “Trước khi thần lò biến mất, có ai vào trong không?”
Người kia đáp: “Thưa thượng tông chủ, có một người vào. ạ. Nhưng người đó vào xong là ra ngay rồi bảo là bỏ cuộc, sau đó đệ tử gác điện vào xem thì thần lò vẫn ở đó”.
Trương Ngạo Nhiên lẩm bẩm: “Thế thì lạ thật! Lễ nào. thần lò tự bay đi?”
Phía khác, cũng có rất nhiều cao thủ của nhà họ Hồng đến Trân Viên. Hồng Cự và một ông lão xuất hiện, Hồng Cự vừa về đã thấy đá ẩn của mình đã biến mất cả, còn nhóm Ngô Bình thì cũng chẳng thấy đâu.
Gã giậm chân nói: “Ông ơi, tên đó đi rồi”.
Ông lão có cái đầu nhọn, đôi lông mày dài màu vàng, lão ta hừ lạnh nói: “Nó không chạy thoát được đâu, cho người đi kiểm tra đi! Dù nó có chạy lên trời thì ông cũng phải đuổi theo để tính sổ vụ này”.
Hiện giờ, Ngô Bình và ba cô gái đẹp đã đến Thần Châu.
Thần Châu là vùng phúc địa của Tiên Giới Nguyên Sử, một nơi tương tự như Động Thiên Thanh Linh, nhưng quy mô lại lớn hơn rất nhiều.
Sau khi đến đây, Ngô Bình cảm thấy linh khí và trật tự đại đạo ở nơi này rõ ràng có sự khác biệt, nó thuộc thời không duy độ cao.
Vừa đến đây, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoàn binh sĩ tuần tra bay qua, ai nấy đều mặc giáp và cầm vũ khí, người đi đầu hỏi: “Các người là ai? Đến Thần Châu làm gì?”
Nguyệt Thanh Ảnh bước ra hỏi: “Anh ở đội tuần tra nào mà không biết tôi?”
Trông thấy Nguyệt Thanh Ảnh, mấy người kia lập tức để ý ấy huy hiệu gia tộc trên áo cô ấy, đó là hình mặt trăng khuyết màu vàng.
Thấy thế, người kia vội cúi đầu nói: “Tham kiến Nguyệt cô nương”.
Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Tôi dẫn bạn đến chơi, các người lui đi”.
“Vâng!”, bọn họ lập tức lui xuống.
Họ đi xa rồi, Ngô Bình mới hỏi: “Nguyệt cô nương, tất cả mọi người đến Thần Châu đều bị điều tra à?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Thường là vậy, nhưng nếu không gặp đội tuần tra thì cứ vào thôi”.
Hà Tử Trần: “Chị, mình đến địa bàn của Nguyệt Thị luôn à”
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Không, đến đỉnh Tinh đã”.