Ngô Bình: “Không có mà ông dám cá cược với tôi à?”
Vũ Đại Cường hỏi: “Các đá ẩn ở đây của ông có giá bao nhiêu?”
Hồng Cự: “Khoảng hơn 3000 tỷ tiền Tiên”.
Vũ Đại Cường hỏi tiếp: “Trên người ông đang có bao nhiêu tiền mặt?”
Hồng Cự: “Khoảng 1200 tỷ”. Vũ Đại Cường: “Vẫn chưa đủ”.
Hồng Cự: “Tôi sẽ sai người báo tin về nhà, để họ mang tiền đến”.
Lúc này, Nguyệt Thanh Ảnh đã thầm nói với Ngô Bình: “Công tử, tôi biết nhà họ Hồng, họ là thế lực đứng đầu về đá đẩn, công tử phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình: “Thế này đi, tôi sẽ tạm giữ hết chỗ đá này cùng toàn bộ số tiền mặt hiện giờ của ông. Sau đó, ông hãy về nhà rồi mang tiền đến chuộc”.
Hồng Cự thấy tim mình nhỏ máu, tuy bố gã là gia chủ, nhưng bỏ ra cả một khoản tiền lớn như vậy thì chäc chẳn các trưởng lão trong gia tộc sẽ phản đối. Vớ vẩn khéo còn ảnh hưởng đến vị trí của bố gã, nhưng chuyện đến nước này rồi, gã không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý.
Sau đó, Ngô Bình đã tịch thu hết tiền trên người gã cùng toàn bộ đá ẩn ở đây, nhưng vẫn đủ đủ số tiền cược nên anh sẽ phải quay lại lấy tiếp.
Nhưng đây không phải chuyện nhỏ nên anh quyết định sẽ báo cho tông chủ Thần Bằng.
Thần Băng đang đánh mạt chược ở đỉnh Tiêu Doa, Ngô Bình bảo nhóm Nguyệt Thanh Ảnh trông coi Trân Viên giúp mình, nếu có ai đến mua đá ẩn thì cứ bán.
Sau khi nghe ngóng, anh đã tìm đến đỉnh Tiêu Dao. Anh vừa đáp xuống thì đã có hai tu sĩ ra đón, họ hỏi: “Anh đến chơi mạt chược à?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Một người hỏi: “Anh tìm ai?”
Ngô Bình: “Thần Bằng”.
Hai người kia bật cười nói: “Ông ấy đang thua rất nhiều nên chắc không rảnh để gặp anh đâu”.
Ngô Bình: “Không sao, cứ dẫn đường cho tôi”. Một người nói: “Được thôi, đi theo tôi”.
Ngô Bình được dẫn vào trong một đại điện cao lớn băng đá, anh thấy bên trong có rất nhiều gian phòng, trong mỗi phòng đều có người ngồi chơi mạt chược. Anh đi vào một trong các gian phòng thì thấy Thần Băng đang nhăn nhó ngồi chơi với ba người khác.
Người dẫn anh vào gọi: “Thần Băng, có người tìm ông này”.
“Ai thế?”, Thần Băng bực tức quay lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Tâm trạng bực dọc của ông ấy lập tức biến mất: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình đi tới cạnh rồi cười nói: “Tông chủ đang thua am
Thần Băng thở dài đáp: “Đừng nhắc nữa, tôi thua hơn 100 tỷ rồi. Đang định tìm người vay tiền đây”.
Ngô Bình lấy một túi tiền ra để lên bàn rồi nói: “Tông chủ, trong này có 200 tỷ, người cứ lấy mà dùng ạ”.
Thần Băng sáng mắt lên: “Được được, khi nào về tôi sẽ trả cậu sau. Có số tiền này rồi thì nhất định tôi sẽ xoay chuyển tình thế”.
Ngô Bình: “Tông chủ, đệ tử có chuyện cần nói với người
Thần Băng vừa chơi vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình kể lại chuyện Hồng Cự, nghe thấy Ngô Bình đã thắng mấy nghìn tỷ, mọi người ngồi chơi cùng Thần Bằng đều ngẩn ra rồi nhìn anh băng ánh mắt kinh ngạc.
Thần Băng trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu không cần tham gia đại hội nữa, hãy mang hết đá ẩn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt”.
Ngô Bình cau mày: “Tông chủ, thế không lấy 1000 tỷ nữa _
Thần Băng thở dài nói: “Đừng hỏi nữa, hãy nghe tôi, mau rời khỏi đây đi”.
Dứt lời, ông ấy đẩy các quân mạt chược rồi nói: “Không chơi nữa”, sau đó dẫn Ngô Bình ra ngoài.
Ngô Bình: “Tông chủ không muốn lấy lại tiền ạ?”