Vũ Đại Cường vừa nghe thấy Ngô Bình cũng định đi cá cược thì vội xua tay ngay: “Sư huynh đừng đi, em thấy nhiều người chơi xong thua đến cái quần cũng chẳng còn đấy! Mấy người đó siêu lảm, họ có thể đoán được bảo bối bên trong đá ẩn chỉ dựa vào reo quẻ và trọng lượng”.

Ngô Bình: “Thế à? Tôi cũng có vài chiêu chơi cược đá đấy, cậu cứ yên tâm”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Vũ Đại Cường đành căn răng nói: “Vâng, thế để em dẫn anh đi”.

Cả đoàn người đi tới chỗ cược đá ẩn, Hà Tử Trần nói: “Công tử, Thiên Nguyên chúng tôi cũng có vài gia tộc cược đá ẩn, cách của họ hay lắm, họ có thể đoán được hầu hết thứ ở bên trong đá ẩn. Hơn nữa, các gia tộc cược đá ẩn này cũng rất giàu có, anh phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi tự có chừng mực”.

Sau khi đến nơi, bọn họ có thể nhìn thấy đủ các loại đá ẩn được bày dưới đất, mỗi tảng đều có giá cả mấy triệu.

Họ đi ngang qua một sạp hàng đá ẩn có quy mô khá lớn, chủ hàng là một người phụ nữ trông rất thú vị. Thấy Ngô Bình dừng bước trước hàng của mình, cô ta vội cười nói: “Công tử có muốn mua vài tảng chơi không?”

Ngô Bình lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, khả năng này của anh có thể nhìn thấy thời không nên đương nhiên mấy tảng đá ẩn này không thể qua mắt anh được. Loáng cái, anh đã nhìn thấy bên trong một tảng đá ẩn dài có phong ấn một cây thương dài, bề mặt nó có các hình vẽ kỳ lạ, thân thương được khảm 12 viên bảo thạch.

Vừa nhìn thấy cây thương này, Ngô Bình đã biết nó là vật phi phàm, chắc chắn là bảo vật nên hỏi: “Đá bán thế nào?”

Chủ hàng: “Mỗi tảng một giá, anh cứ xem rồi chọn đi”. Ngô Bình chỉ bừa vào một tảng: “Tảng này”.

Chủ hàng cười nói: “Tảng này khá lớn hơn nữa lại dài nên giá hơi cao đấy, 15 triệu tiền Tiên”.

Ngô Bình: “15 triệu ư? Giảm giá chút được không?”

Chủ hàng: “Anh bạn, giá này không hề đắt đâu, Nhỡ bên trong là một món bảo bối cả mấy trăm triệu thì anh chẳng hời toà?”

Ngô Bình đang định mặc cả tiếp thì bỗng có một người đàn ông râu xồm đi tới rồi nói: “Anh bạn tinh mắt đấy, chắc chăn trong tảng đá ẩn này là một món đồ tốt”.

Người này vừa xuất hiện, Vũ Đại Cường đã nói ngay: “Sư huynh, trước đó em đã chơi với người này vài ván và đều thua sạch".

Tên cố râu cũng nhìn thấy Vũ Đại Cường rồi nên nói: “Vũ sư đệ, cậu quay lại rồi à, có muốn làm thêm vài ván không?”

Vũ Đại Cường nhìn sang Ngô Bình, anh cười nói: “Tôi chơi với anh được không?”

Tên có râu bật cười: “Được chứ, miễn có đủ tiền là được”.

Ngô Bình: “Cách cược đá ở đây thế nào?”

Tên có râu: “Mỗi người chọn một tảng đá có giá trị tương đương, sau đó tách ra để xem bảo bối ở bên trong và so giá trị của chúng. Bảo bối của ai có giá trị hơn thì người đó thắng. Người thua sẽ vừa mất tiền cược, vừa phải trả tiền cho cả hai tảng đá”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế tôi chọn tảng 15 triệu này”.

Tên có râu sáng mắt lên: “Anh bạn định cược bao nhiêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play