Ngô Bình nghe xong thì gật gù nói: “Đúng là họ đều rất xuất sắc”.

Thần Băng cười lớn nói: “Huyền Bình, trong đại hội không chỉ có nhân tài của Ngạo Thế Đan Tông, mà còn có thiên kiêu của các môn phái khác nữa, khéo sẽ gặp kẻ phá đám nên tôi mới gọi ba người này đi cùng, có thêm cậu nữa thì tôi yên tâm lắm rồi”.

Ngô Bình: “Tông chủ bảo sẽ có người phá đám là sao?”

Thần Bäng: “Là các môn phái có quan hệ cạnh tranh với Ngạo Thế Đan Tông ta, họ thường cử các thiên kiêu đến tham dự đại hội, sau đó chiếm hết hào quang của đệ tử bên ta”.

Ngô Bình cười nói: “Có mấy người mà chèn ép được đệ tử của một môn phái thì e là rất khó”.

'Thần Bằng: “Đúng là rất khó, cho nên nếu có người phá đám thì nhất định là thiên kiêu trong các thiên kiêu, chúng ta không thể coi thường”.

Ngô Bình: “Tông chủ, sẽ có các hoạt động gì ạ?”

Thần Băng: “Nhiều lắm, các đệ tử sẽ tập trung lại với nhau thành một nhóm nhỏ, cũng có nhiều người sẽ tổ chức tỉ thí, ai thẳng sẽ được thưởng. Thậm chí còn có đấu lôi đài, chỉ cần có người đủ tài thì chäc chăn sẽ tỏa sáng trong đại hội”.

Vũ Đại Cường cười nói: “Sư huynh, hoạt động chính là xem mắt”.

Ngô Bình sững người: “Xem mắt ư?”, anh lại nhìn sang Thần Băng, trước ông ấy đâu nhắc đến vụ này.

Thần Bằng giaie thích: “Đại Cường bảo là xem mắt cũng đúng, các đệ tử nữ xinh đẹp và xuất sắc nhất ở Tiên Giới Nguyên Sử đều sẽ đến đại hội này. Họ thường xuyên tham gia các hoạt động thế này, nhưng muốn hớp hồn của họ thì không hề dễ đâu nhé”.

Ngô Bình gẩy mũi, mục đích lần này anh đi là vì năm thần lò, chứ không hứng thú với vụ này nên đương nhiên sẽ không. quan tâm.

Sau đó, anh về nhà tu luyện, sáng hôm sau, anh cùng nhóm Chu Vũ Linh đã đến Tiên Giới Nguyên Sử cùng Thần Bằng.

Sau khi đến nơi, Ngô Bình cảm thấy môi trường ở đây không khác Tiên Giới Thái Ất là bao. Anh đang ở khu của Ngạo Thế Đan Tông, nhìn ra xa có thể thấy các đỉnh núi san sát, trên đỉnh nào cũng có linh khí dồi dào, dược liệu trồng bạt ngàn. Nhưng tại ngọn núi mà họ đang đứng này thì không có nhiều người.

Vũ Đại Cường cười nói: Tông chủ, đây chính là chỗ ở của mình ạ?”

Thần Bằng gật đầu: “Ngày kia, đại hội mới chính thức bắt đầu nên trong thời gian này mọi người cứ đi làm quen với nơi này đi, tiện thể giao lưu với các sư huynh đệ trong môn phái”.

Lúc này, có một tu sĩ trung niên mặc đồ của trưởng lão rồi cười nói với Thần Băng: “Sư huynh, lâu rồi không gặp”.

Thần Băng gật đầu: “Sư đệ, đến ba năm không gặp rồi đấy nhỉ, cứ như đệ lại tự do tự tại”.

Sau đó, ông ấy giới thiệu với nhóm Ngô Bình: “Đây là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông, tên là Phương Huyền Kính”.

Mọi người lập tức hành lễ, Phương Huyền Kính cười nói: “Sư huynh, các sư huynh đệ đều đang ở đỉnh Tiêu Dao, mới mọi người qua đó”.

Thần Bằng nói: “Được, nhưng bọn tôi mới đến, cần tìm người chỉ đường”.

Phương Huyền Kính cười nói: “Chuyện này đơn giản, để em gọi Cát Giai”.

Nói rồi, ông ấy lấy một bùa chú ra, ngay sau đó có một tu sĩ thanh niên xuất hiện, người này có gương mặt đẹp cùng làn da trắng như con gái: “Sư tôn tìm con có việc gì ạ?”

Phương Huyền Kính nói: “Cát Giai, đây là đồng môn của chúng ta ở Cửu Dương Cảnh, con hãy tiếp đón họ rồi dẫn mọi người đi tham quan quanh đây”.

Cát Giai: “Vâng, con sẽ tiếp đón mọi người chu đáo”, dứt lời, anh ấy tự giới thiệu mình với mọi người.

Sau đấy, Thần Băng đã bị Phương Huyền Kính lôi đi, họ đã lâu không gặp nên có nhiều việc để nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play