“Ai mà hò hét ở Thái Chân Môn ta thế hả?”

Một giọng nói vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy là Ngô Bình đã về.

Vậu thiếu niên kia trông thấy Ngô Bình thì sáng mắt lên rồi gọi: “Sư huynh”.

Ngô Bình gật đầu, anh có ấn tượng với cậu thiếu niên này, hình như là đệ tử chân truyền Chu Thanh của Mạc Thiên Sầu. Cậu ấy có tư chất rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã là tu sĩ Bí cảnh hậu kỳ rồi.

Hỉ chưởng môn cau mày nói: “Tôi đang nói chuyện với Mạc chưởng môn, cậu là cái thá gì mà chen lời vào hả?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chưởng môn có việc thì đệ tử cũng phải tham gia chứ”,

Anh nhìn ba thi thể kia rồi hỏi cậu thiếu niên Chu Thanh: “Có chuyện gì thế?”

Chu Thanh đáp: “Thưa sư huynh, em và một sư tỷ ra ngoài thì ba người này thấy sư tỷ xinh đẹp nên đã nổi ý đồ xấu, định giết em ở chỗ vắng để bắt sư tỷ đi. Em đã liều mạng phản công và giết bọn họ. Em đã bẩm báo chuyện này với trưởng lão ngay sau khi về rồi ạ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đệ tử của Kim Lân Môn đúng là lũ vô dụng, ba người mà không đánh được một sư đệ của tôi, thế mà còn mặt dày đến đây ăn vạ?”

Hỉ chưởng môn tức tối nói: “Cậu ta nguy biện, rõ ràng là cậu ta đã giết ba đệ tử của tôi vô cớ”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Đệ tử vô sỉ, chưởng môn còn bất nhân hơn. Được rồi, không cần nói nhiều nữa, thích thì dùng vũ lực luôn đi”.

Dứt lời, anh nhìn sang Mạc Thiên Sầu thì thấy ông ấy gật đầu. Chuyện này khó mà nói lý được, cuối cùng vẫn phải dùng tới nắm đấm thôi.

Hỉ chưởng môn vừa vùng tay lên thì đã có một tu sĩ ở phía sau bước ra, người này có gương mặt đen như đít nồi, đứng một chỗ trông như cái cột sắt.

Hỉ chưởng môn: “Vậy thì cứ theo quy tắc của giới tu hành đi, đây là đệ tử Lục Sơn của chúng tôi, chỉ cần các người đánh bại cậu ấy thì chuyện này coi như xong, còn nếu thua thì phải giao hung thủ ra đây”.

Ngô Bình phát hiện người này là cao thủ tầng thứ tư Thần Thông, đã có pháp thai và thực lực rất mạnh.

Anh thờ ơ nói: “Được thôi, để tôi”.

Hai người cùng tiến lên rồi dừng lại khi cách nhau chừng. mười bước.

Hỉ chưởng môn cười mỉa: “Trận này là đấu sinh tử, cậu hãy nghĩ cho kỹ”.

Ngô Bình: “Ông đánh giá anh ta cao quá rồi đấy, tôi sẽ hạ anh ta trong ba chiêu”.

Hỉ chưởng môn hừ lạnh nói: “Ngông cuồng! Lục Sơn, hãy dạy cho hắn một bài học hay chưởng môn”.

“Xin chưởng môn cứ yên tâm!”, Lục Sơn tiến lên, đột nhiên có một trận pháp xuất hiện dưới chân Ngô Bình, bên trong có rất nhiều vết nứt, một ngọn lửa bùng từ dưới lên.

Đối diện với ngọn lửa khủng bố này, Ngô Bình chẳng có hành động gì, anh đã có đạo lực hộ thân thì sao trận pháp cỏn con này làm gì anh được.

Anh giơ tay phải lên rồi nắm lấy, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực đã xuất hiện rồi đập mạnh xuống.

Bàn tay này to như hai cánh cửa nên đập xuống rất mạnh.

Lục Sơn giơ cả hai tay lên đỡ, một tiếng động lớn vang lên, anh ta đã bị đè bẹp, đầu vỡ, lục phủ ngũ tạng nát bét.

Ngô Bình còn định làm thêm phát nữa, Hỉ chưởng môn hét lên rồi chạy tới đỡ Lục Sơn dậy, sau đó lườm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Ông lườm gì tôi? Không phục à?” Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Hỉ chưởng môn, theo luật thì chuyện này xong rồi đúng không?”

Hỉ chưởng môn hít sâu một hơi rồi nói: “Kim Lân Môn nhận thua, nhưng sau này đệ tử của Thái Chân Môn ra ngoài thì phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình cười khẩy: “Sau này đệ tử ở Thái Chân Môn ra ngoài mà có làm sao thì tôi sẽ tính hết lên đầu Kim Lân Môn. Nếu có một đệ tử của chúng tôi bị thương thì tôi sẽ giết một đệ tử của bên ông, ông mà giết một đệ tử của bên tôi thì tôi sẽ giết mười người bên ông”.

“Hỗn láo!", Hỉ chưởng môn nổi giận, mắt như sắp phun ra lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play