Y thuật và đan đạo của Ngô Bình kết hợp với nhau lại càng mạnh hơn, cùng nhau đẩy mạnh. Tình huống bình thường thì anh có thể giải quyết ngay tại chỗ. Có. những thứ phức tạp, nhiều lảm thì lại luyện thêm một lò đan dược.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cháu trai lớn của lão tộc trưởng mắt không còn lệch, tay không tàn, đầu óc: cũng minh mẫn. Chữa trị vừa kết thúc, cậu bé đã gọi lão tộc trưởng: “Ông nội!”

Lão tộc trưởng vui mừng đến rơi lệ, nói: “Cháu trai ngoan, cháu trai của ông!"

Ngô Bình vẫn chưa nghỉ ngơi, trong hai ngày chữa trị cho toàn bộ những đứa trẻ có vấn đề trong thôn, giúp chúng trở nên bình thường.

Thế nhưng, trong thôn còn có không ít người trưởng thành cũng có vấn đề như vậy, chẳng qua số lượng không nhiều bằng mà thôi, bởi vì những đứa trẻ có bệnh bình thường sẽ rất khó sống đến trưởng thành, bọn họ thường đều chết non trước mười tuổi.

Sợ Ngô Bình mệt mỏi, lão tộc trưởng vội đuổi mấy người đến xin chữa bệnh để Ngô Bình nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc nghỉ ngơi, lão tộc trưởng đến phòng của Ngô Bình, ông ấy gõ vào nồi khói, xúc động nói: “Công tử đúng là thần tiên từ trên trời xuống cứu rỗi chúng tôi! Hai ngày nay, cậu đã giải quyết được mối lo lớn nhất của thôn Linh Ẩn rồi!"

Ngô Bình nói: “Lão tộc trưởng không cần nói như. vậy, có thể giúp được mọi người, tôi cũng rất vui”

Lão tộc trưởng gật đầu, ông ấy hỏi: “Công tử, cậu có biết tại sao thôn chúng tôi lại gọi là thôn Linh Ẩn không?”

Ngô Bình: “Tôi từng nghe Quan Oánh nhắc đến, nói năm đó mọi người vì tránh tai họa nên mới dời đến đây”.

Lão tộc trưởng gật đầu: “Tổ tiên chúng tôi, trước kia là thế lực đỉnh cao của Tiên giới kia, bởi vì có được một bảo bối, dẫn đến vô số thế lực trong ngoài Tiên giới tấn công. Cuối cùng, nhân vật quan trọng cũng chết hết, chủ có mấy chỉ nhánh như chúng tôi bị bỏ qua. Ban đầu, tộc trưởng vì tránh bị giết nên đã ra quyết định, chuyển nhà đến nơi này ẩn tránh, cứ như vậy cũng trốn tránh đã mấy trăm năm rồi!"

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Thế lực đỉnh cao của Tiên giới bị tiêu diệt rồi sao?”

Lão tộc trưởng: “Chính vì bảo bối kia quá trân quý, khiến tất cả các thế lực đều đỏ cả mắt, bọn họ không tiếc liên hợp lại chống lại nhà họ Quan chúng tôi”,

Ngô Bình: “Có thể nói cho tôi biết, đó là thứ gì không?”

Lão tộc trưởng nghiêm túc gật đầu, nói: "Tên của nó là Sách Mỹ Nhân!"

Ngô Bình: “Sách Mỹ Nhân?”

Lão tộc trưởng: “Nó không phải là Sách Mỹ Nhân bình thường. Nghe nói, trên Sách Mỹ Nhân phong ấn các mỹ nhân tuyệt sắc, có tài hoa nhất trong vũ trụ từ trước đến nay, mỗi một mỹ nhân đều là mỹ nhân đệ nhất đương thời!”

Ngô Bình mở lớn mắt: “Ai mà rảnh rỗi quá vậy, lại đi phong ấn mỹ nhân, người này có vấn đề à?”

Lão tộc trưởng: “Cái đó thì không rõ. Thật ra mọi người đối với Sách Mỹ Nhân cũng không phải quá hứng thú, dù sao mỹ nhân khäp thiên hạ cũng nhiều. Nhưng mỹ nhân trong sách, mỗi người đều có một loại tài nghệ, đồng thời còn biết được thông tin một chỗ kho báu. Những kho báu này, đều là do một vài nhân vật lớn trong lịch sử để lại, giá trị không thể tưởng nổi!”

Ngô Bình lại càng cảm thấy khó tin: "Phong ấn mỹ

nhân, rồi lại cho m đích làm như vậy là gì chứ?”

người nắm giữ một vài bí mật, mục.

Lão tộc trưởng: “Nghe đồn, người tạo ra Sách Mỹ. Nhân kia, là muốn dựa vào đó để tìm truyền nhân, sau đó thay người này thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình”

Ngô Bình: “Một người tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy, thực lực chắc chẳn rất kinh khủng, chuyện người này không làm được, người khác lại càng không thể làm được”.

Lão tộc trưởng: “Chuyện đó thì không rõ. Nghe nói điều kiện để xóa bỏ phong ấn của mỹ nhân trong Sách Mỹ Nhân đều rất khó khăn, trong lịch sử có rất ít người làm được"

Ngô Bình: “Lão tộc trưởng, đột nhiên ông lại nói cho tôi những chuyện này, chẳng lẽ Sách Mỹ Nhân nâm trong tay ông?”

Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, từ trong người lấy ra một tập tranh mỏng, hai tay cầm lên giao vào tay Ngô Bình, ông ấy nói: “Công tử có ơn với thôn Linh Ẩn chúng tôi. Để bảo vệ thứ này mà chúng tôi vẫn luôn ở ẩn, đã chịu nhiều khổ cực. Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi có ở ẩn thêm một vạn năm cũng không thể giải được phong ấn. Nếu đã chịu tội, thì tôi quyết định giao vật này cho công tử!

Ngô Bình có chút bất ngờ, anh nhận lấy tập tranh, nói: “Lão tộc trưởng, thứ trân quý như vậy, sao tôi nhận được chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play