Giải quyết xong mấy tên thổ phỉ này, Ngô bình cạn lời nhìn người phụ nữ này nói: “Một mình cô về nhà vào lúc nửa đêm thế này không sợ gặp phải người xấu à?”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Công tử, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Tôi sợ chúng lại hạ cấm chế với tôi sau khi phát hiện cấm chế đã bị giải bỏ nên mới mạo hiểm chạy trốn ngay trong đêm”.
Ngô Bình thở dài nói: “Giúp người thì giúp cho trót, thế này nhé, tôi đưa cô về nhà”.
Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn công tử. Công tử, tôi tên là Quan Oánh”.
Ngô Bình hỏi rõ hướng đi rồi kéo Quan Oánh bay lên trời, chưa đến mười lăm phút đã bay đi được mấy trăm dặm, cuối cùng đáp xuống trong một rừng trúc. Trong rừng trúc có một bãi đất trống, bên trong có một ngôi làng nhỏ, nơi này là nhà của Quan Oánh, làng Linh Ấn.
Khi Ngô Bình đến ngôi làng nhó, anh nhận ra nhà của người ở đây thậm chí còn chẳng có sân vườn, ngay cả cửa nhà đều đang mở, họ không đóng cửa nhà vào ban đêm. Ở đãng xa, vài con khi và hươu sao đang nấm dưới đất nghỉ ngơi
Hai người vừa vào làng, động vật hoang dã ở ngoài làng kêu lên vài tiếng, lập tức có mấy nhà đốt đèn lên. Sau đó, nhà nào cũng có người bước ra, khi nhìn thấy Quan Oánh, ai nấy cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Tiểu Oánh về rồi! Tổ tiên phù hộ, Tiểu Oánh không sao. rồi”.
Quan Oánh nhào vào lòng một người phụ nữ, hai người ôm nhau gào khóc.
“Con gái, con đi đâu vậy, sao hơn cả tháng không về?”, người phụ nữ hỏi
Quan Oánh nói: “Mẹ, hôm đó con đang hoa trúc trong rừng trúc thì gặp một bà lão nói hoa trúc có thể đổi lấy muối trong thành nên con đi cùng bà ta. Vào đến trong thành, bà ta đã bán con cho một kỹ viện"
Người phụ nữ tức giận nói: “Bà lão chết tiệt, suýt nữa đã hại con gái tôi”.
Quan Oánh vội nói: “Cũng may nhờ vị công tử này cứu con, còn đưa con về đến nhà”.
Người phụ nữ và mấy người trẻ tuối đứng sau bà ấy đều quỳ xuống đất.
Ngô Bình vội nói: “Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp cô ấy thôi”.
Lúc này, đám người tránh sang một bên, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, sau khi hỏi thăm tình hình bèn chắp tay. với Ngô Bình nói: “Tiên nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quan Oánh, ôi là tộc trưởng của làng, ngôi làng nhỏ này không có gì để tiếp đãi, cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây, trời sáng chúng tôi sẽ mở tiệc đãi cậu, mời tiên nhân nếm thử rượu trúc của chúng tôi”
Trời sắp sáng rồi, Ngô Bình cũng thấy nơi này rất tốt, thích hợp để tu hành bèn gật đầu: “Tộc trưởng, vậy thì làm phiền rồi”.
Ngô Bình được đưa đến một tòa nhà băng tre. Trong lúc khi anh ta đi lên lầu, anh mở thần niệm của mình quan sát xung quanh, phát hiện ra rừng trúc này cực kỳ lớn hệt như đại dương, một linh khí kỳ lạ đã được phóng ra từ một khu vực trong đó.
Anh lắng lặng nhớ địa điểm này, sau đó tiếp tục ngồi khoanh chân lại.
'Sau khi trời sáng, Quan Oánh đem đến bữa sáng và một ít trái cây, Ngô Bình ăn vài miếng rồi hỏi Quan Oánh: “Rừng trúc ở đây rộng như vậy, xem ra làng bọn cô rất ít qua lại với bên ngoài
Quan Oánh gật đầu: “Ngoài việc mỗi năm bảo người đi đối vật dụng hãng ngày thì người trong làng hầu như không ra ngoài”
Ngô Bình: “Làng các cô tên là làng Linh Ẩn, đúng như tên của nó”.
Quan Oánh cười nói: “Nghe tộc trưởng nói tố tiên của bọn tôi bị truy sát, thế là chạy trốn đến đây rồi định cư luôn tại đây. Mấy trăm năm qua, dân số của làng chúng tôi hầu như. không thay đối”
Ngô Bình: “Không thể ra ngoài, có cảm thấy nhàm chán không?”
Quan Oánh nói: “Đôi khi sẽ thấy nhàm chán nhưng đã quen rồi thì chẳng cảm thấy gì cả”
Nghe ngóng về làng Linh Ẩn, Ngô Bình nói muốn ra ngoài một mình, sau đó anh đến khu vực có linh khí xuất hiện mà anh phát hiện vào ngày hôm qua.