Dương Lạc Thiên đắc ý hỏi Dương Quảng Lợi: “Bố, có phải hai viên đá quý con cầm tới này rất đáng tiền?”

Dương Quảng Lợi nở nụ cười, ông ta hỏi Ngô Bình: đạo hữu biết lai lịch của đá quý này không?”

Ngô Bình läc đầu: “Không biết, xin được chỉ bảo”.

Dương Quảng Lợi nói: “Không thế nói là chỉ bảo, tôi cũng chỉ là ngâu nhiên nghe gia phụ đề cập một lần. Loại đá quý này là đại năng Đạo Cảnh hậu kỳ mượn nhờ sức mạnh tự nhiên ngưng tụ tạo thành, là bảo vật vô giá”.

Ngô Bình: “Hóa ra là do tu sĩ Đạo Cảnh chế tạo, vậy đúng là rất quý giá rồi” Dương Quảng Lợi: “Loại đá quý này không phải thứ mà

tiền tài có thể mua được, tuyệt đối là bảo vật vô giá”.

Nói đến đây, ông ta hỏi Dương Lạc Thiên: “Lạc Thiên, khi Dương Siêu Huyền cướp đá quý của con có đánh con không?”

Lạc Thiên thở dài nói: “Bố, lúc ấy hản vừa nhìn thấy đá quý trong tay con đã nói muốn xem một chút. Con cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa cho hẳn xem. Nào ngờ hẳn vừa xem đã dứt khoát cất vào trong túi của mình, con đòi thế. nào cũng không trả. Trong cơn giận dữ, con chỉ có thể bỏ đi một mình, sau đó gặp được Ngô đại ca”

Dương Quảng Lợi ở một tiếng, nói: “Nói như vậy, là sau khi con gặp Ngô đại ca mới tìm được hai viên đá quý kia?”

Lạc Thiên cười nói: “Đúng vậy, lúc ấy Dương Siêu Huyền muốn bắt con đi, là Ngô đại ca ra tay cứu con. Về sau con nói lại chuyện kia cho Ngô đại ca nghe, Ngô đại ca bèn đề nghị con trở về chỗ cũ tìm xem, có lẽ còn có thể tìm được đá quý. khác”,

Dương Quảng Lợi: “Sau khi phát hiện ra viên đá quý đầu. tiên, con không tiếp tục tìm kiếm tại chỗ đó sao?”

Lạc Thiên: “Đương nhiên có tìm rồi, Dương Siêu Huyền cũng tìm, nhưng bọn con không phát hiện ra thứ gì”.

Dương Quảng Lợi cảm thấy kỳ lạ: “Vậy vì sao về sau lại phát hiện?”

Ngô Bình nói: “Loại bảo bối thế này, người có duyên mới sẽ gặp được, có lẽ là Lạc Thiên có duyên với chúng nớ.

Dương Quảng Lợi mỉm cười, không hỏi thêm nữa, nói: “Ngô đạo hữu, thật không biết nên cảm ơn cậu như thế nào. Không chỉ cứu được Lạc Thiên, còn trợ giúp nó tìm được đá quý. Lễ ra nên chia cho cậu một viên đá quý này mới phải..”

Ngô Bình nói: “Cậu khách sáo rồi, đá quý này không có. tác dụng gì với tôi, vẫn là đế lại cho Lạc Thiên đi”.

Đúng lúc này, một hạ nhân đi vào, nói: “Ông ba, dược liệu ông cần đã chuấn bị đầy đủ. Nhưng mà, vị Đan sư Liễu kia ra ngoài rồi, không cách nào luyện đan"

Dương Quảng Lợi nhíu mày: “Ra ngoài rồi? Rõ ràng tôi đã hẹn với ông ta, sao ông ta lại ra ngoài?”

Hạ nhân lắc đầu: “Thuộc hạ không biết”. Dương Quảng Lợi suy nghĩ, ngay sau đó vỗ bàn, tức giận nói: "Nhất định là Dương Quảng Ích ngáng chân sau, cố ý không cho Đan sư Liễu luyện đan cho tôi!"

Lạc Thiên tuổi còn nhỏ, bụng dạ còn đơn giản, nói: “Bố, cá nhà Dương Siêu Huyền này xấu xa quát”

“Im ngay!". Dương Quảng Lợi trừng Dương Lạc Thiên một cái: “Nhóc con này, đừng nói linh tỉnh!”

Ngô Bình chính là luyện đan sư, anh thuận miệng hỏi: “Không biết ông muốn luyện chế đan dược gì?“

Dương Quảng Lợi: “Gia phụ sắp trở về rồi, ông ấy trúng một loại kỳ độc, vẫn luôn không thể loại bỏ hoàn toàn. Mấy năm trước tôi tình cờ lấy được một đan phương, đúng lúc có thế loại trừ kỳ độc trên người ông ấy. Nhưng dược liệu luyện chế đan dược này quá mức quý giá, tôi mất năm năm mới gom góp được. Không ngờ rằng, đủ dược liệu rồi, nhưng lại không thấy vị Đan sư Liêu kia đâu”.

Nghe nói là loại đan phương này, Ngô Bình hứng thú hỏi: “Tôi có thế xem đan phương không?”

“Đương nhiên có thể”. ra đưa cho Ngô Bình.

Dương Quảng Lợi lấy đan phương

Ngô Bình nhìn lướt qua, lập tức biết đây là một đan dược. cấp tám, độ khó trong luyện chế tương đối cao.

Anh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Dương tam gia, nếu như. ông tin tôi, hãy đế tôi luyện chế đan dược này giúp ông”.

Dương Quảng Lợi ngẩn ra, Lạc Thiên cũng choáng váng, đồng thanh hỏi: “Cậu/Anh là thầy luyện đan?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play