Lý Sĩ Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Công tử có thể chữa được cho em sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này cũng không phải là việc gì khó với tôi”.
Lý Sĩ Bình vội vàng quỳ xuống: “Cảm ơn công tử đã nhân từ, Sĩ Bình dập đầu với anh”.
Ngô Bình đỡ cậu ta đứng lên cười nói: “Cậu đừng khách sáo”, nói rồi anh dùng tiên lực bắt đầu chữa trị cho cậu ta.
Anh bảo Lý Sĩ Bình xản ống quần của lên, sau đó đặt chân lên đầu gối. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi anh đã biết trong cái chân này có một loại tà khí nào đó, khiến cơ bắp của cậu †a không thể co bóp bình thường, chỉ cần tà ác bị đẩy ra ngoài thì cậu ta sẽ bình thường trở lại.
Trên hai tay anh bỗng xuất hiện đốm lửa, sau đó dùng sức ấn lên phần chân của Lý Sĩ Bình, Lý Sĩ Binh đau đớn gào. lên, trán ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng mấy giây sau, tà ác bên trong đã bị đẩy ra ngoài, biến thành khói màu đen bay ra từ các lỗ chân lông, vừa hôi vừa tanh.
Chủ nhân vườn lê nghe thấy tiếng động bèn vội vã chạy. đến, thấy Ngô Bình ôm chân con trai cứ tưởng Ngô Bình định hại cậu ta nên ông ta lập tức hét lên, sau đó nhảy lên không trung định đánh Ngô Bình. Cả người ở trong không khí, ông ta đã cầm sẵn một con dao trong tay định đâm vào ngực anh.
Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Ngô Bình vài mét, ông ta bỗng dao động, vội thu con dao lại, đáp xuống bên cạnh Ngô Bình và con trai.
Nhìn thấy Lý Sĩ Bình rụt chân lại, sau đó đứng lên, còn nhảy mấy cái tại chỗ, ánh mắt cậu ta lộ vẻ kinh ngạc và khó tin, hét lớn: “Con khỏi bệnh rồi, bố, chân con khỏi rồi”.
Nói rồi cậu ta chạy đi, còn chạy rất nhanh, hơn nữa cả người không còn nghiêng ngả nữa, chẳng khác nào những đứa trẻ bình thường.
Chủ nhân vườn lê lập tức hiểu ra mọi chuyện, ông ta vứt cái dao đi, sau đó quỳ xuống đất: “Cảm ơn ơn đức cứu chữa của cậu”.
Ngô Bình nói: “Đừng khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà”.
Chủ nhân vườn lê lại cúi người xuống nói: “Tôi là Lý Vĩ, không biết nói sao để tỏ lòng cảm ơn đại ơn này”.
Chân của con trai ông bị thế là do khi còn nhỏ đã bị con trai của người cướp mất vườn lê làm cho bị thương, luôn là tâm bệnh của ông ta, bây giờ con trai đã khỏi bệnh, ông ta vui mừng biết bao.
Ngô Bình nhìn cánh tay ông ta nói: “Vết thương của ông là do bị âm hỏa thiêu đốt, lửa độc vẫn còn nằm trong người ông. Nếu không có lửa độc này thì chắc hẳn ông đã đột phá Bí Cảnh rồi”.
Lý Vi ngạc nhiên nói: “Công tử đúng là có mắt nhìn. Kẻ ác đó không muốn cho tôi đột phá nên đã cố ý dùng lửa độc để áp chế tôi, sai bảo tôi quản lý vườn lê thay ông ta, làm tay sai của ông ta”.
Ngô Bình: “Tôi có thể chữa trị vết thương của ông, nhưng có một điều, nếu ông đột phá rồi thì có là đối thủ của người đó không?”
Hai mắt Lý Vi sáng rực nói: “Tu vi của người nọ chỉ là Bí Cảnh tầng một, hơn nữa bốn mươi lăm năm này chưa từng đột phá, một khi tôi đột phá, thực lực cũng sẽ không yếu hơn người đó”.