Mọi người bên ngoài bàn tán xôn xao: “Người này là ai thế nhỉ? Dám làm vậy trước cửa hàng Bách Lý thì cũng không phải dạng vừa đâu!”
“Người ta có lý thì sợ gì, nếu Bách Lý dám ỷ thế bắt nạt người khác thì còn ai thèm đến mua dược liệu của họ nữa?”
“Đúng thế, mua bán phải giữ chữ tín, không thì Bách Lý đã chẳng giảm những mười phần trăm cho người kia”.
Quỷ Tiểu Anh không ngờ Ngô Bình còn có trò này nên cười nói: “Công tử, tự nhiên tôi lại muốn có một nhóm khác đến cướp của chúng ta”.
Ngô Bình: “Chuyện này mà xảy ra với người không có thực lực thì chỉ biết chịu đựng và mất tiền thôi”.
Quỷ Tiểu Anh gật đầu: “Nhưng công tử là cao thủ thì sợ gì ai”.
Cô ấy hỏi tiếp: “Công tử mua nhiều dược liệu như vậy để luyện đan à?”
Ngô Bình: “Đúng thế, còn thiếu một ít dược liệu nữa nên
chúng ta cần đến hiệu thuốc Thanh Châu”.
Quỷ Tiểu Anh: “Chắc chăn dược liệu ở đó sẽ siêu đắt, chỉ các thầy luyện đan như công tử mới mua được thôi”.
Ngô Bình: “Tôi không sợ đắt, dược liệu càng đắt thì đan dược luyện chế ra càng có giá trị”.
Quỷ Tiểu Anh chớp mắt nói: “Công tử, lát anh còn định đến Động Thiên phúc địa không?”
Ngô Bình: “Có chứ”.
Quỷ Tiểu Anh: “Nhưng tôi không thể đi cùng anh tới đó được, khi ấy công tử nhớ cẩn thận nhé”.
Ngô Bình cười nói:
Xe ngựa đi được một đoạn thì mới một quảng trường rất rộng, có không ít người bày sạp hàng ở đây, mà xung quanh là các cửa hàng thuốc trông rất bät mắt, so ra thì có quy mô lớn hơn Bách Lý, khách mua cũng nhiều hơn.
Ngô Bình bảo Quỷ Tiểu Anh đi đỗ xe, còn mình thì đi thẳng đến cửa hàng thuốc Thanh Châu cao bảy tầng.
Cửa hàng này có quy tắc là phải mua một linh quả cấp. hai ở ngoài cửa thì mới được vào trong, họ làm vậy để ngăn không cho những người chỉ muốn vào tham quan đi vào, dẫu sao nếu đông người quá thì cũng ảnh hưởng đến trải nghiệm mua bán của khách hàng.
Ngô Bình mua một linh quả thì mới được vào tầng một, ngay tầng này đã có linh dược rồi, nhưng đều từ cấp bốn trở xuống.
Anh quan sát một lượt rồi đi lên tầng hai.
Ở tầng này là linh dược cấp bốn và năm, trên tầng ba là linh dược cấp sáu của bảy, tầng bốn là linh dược cấp tám, chín, tầng năm là linh dược cấp mười, tâng sáu là linh dược cấp 11, 12, tầng cuối bán linh dược trên cấp 13 và chân dược.
Tâng nào ở đây cũng rất rộng, Ngô Bình bắt đầu mua từ tầng ba, sau đó lên tầng bốn và năm.
Linh dược cấp mười rất đt, đều có giá chín con số, anh đã mua hơn 30 loại và tốn mất hơn năm tỷ.
Linh dược cấp chín cũng không rẻ, cũng phải tám con số, anh mua 57 loại hết hơn hai tỷ.
Nhưng linh dược khiến anh thật sự có hứng thú thì là linh dược cấp 11 và 12 ở tầng sáu và chân dược ở tầng bảy.
Anh đã mua hết 13 cây linh dược cấp 11 và bốn cây linh dược cấp 12 ở tầng sáu và tốn 37 tỷ.
Trên tầng bảy có hai cây linh dược cấp 14 và sáu cây chân dược, Ngô Bình cũng mua hết và tốn thêm 42 tỷ.
Vì anh mua quá nhiều nên cũng được cửa hàng triết khấu cho một chút, ngoài ta còn làm thẻ VIP cho, sau này Ngô Bình quay lại mua dược liệu thì sẽ được giảm 10 phần trăm.
Loáng cái đã tiêu gần 90 tỷ, Ngô Bình gần như đã nhãn túi, không còn bao nhiêu tiên nữa.