Hắn nhíu mày, lẩm bẩm: “Thế mà lại không còn ở trong thế giới này nữa rồi. Nhưng anh không thoát được đâu, trên trời dưới đất gì tôi cũng sẽ túm được anh lôi ra ngoài”.
Vội vàng đến Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình nhận ra môi trường xung quanh rất xa lạ, ở phía trước không xa có một thị trấn nhỏ, anh bước đến nghe ngóng tình hình mới biết nơi này cách Ngạo Thế Đan Tông đến hàng chục ngàn dặm đường đi.
Nếu đã quay về Cửu Dương Cảnh rồi thì Ngô Bình cũng không vội, cứ từ tốn đi cùng với Ninh Chức Tuyết.
Cho đến lúc này, cô ấy mới có thời gian hỏi nguyên nhân: “Anh Ngô, có phải có người đuổi theo chúng ta không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có người bắt được khí tức của tôi, thực lực của người này cao hơn tôi, tôi đoán có lẽ là cường giả hậu kỳ cảnh giới Thần Thông. Hơn nữa, đối phương vừa mới xuất hiện phía trên miếng thịt thủy tinh, chứng tỏ họ cũng đến vì nó. Từ đó có thể thấy miếng thịt thủy tinh mà chúng ta tìm thấy chắc chắn có lai lịch khá lớn, là một bảo vật hiếm có”.
Ninh Chức Tuyết cũng vui cho Ngô Bình: “Sư huynh, anh may mắn thật đấy, đi đến đâu cũng có thu hoạch lớn cả”.
Ngô Bình nhớ đến bài kiểm tra trong động Thái Chân của mình, thậm chí một câu nói của anh có thể ảnh hưởng đến những thay đổi của vũ trụ, điều này làm anh cảm thấy không thể tin được, xem ra vận may của mình khá manh. Còn Liễu Tam Tương, ông ta cũng nói sau này mình sẽ trở thành một người cực kỳ lợi hại.
Anh cười nói: “Có thể là tôi may mắn chăng”.
Vì muốn đến kịp để tham gia đan hội Cửu Dương, Ngô Bình đi rất nhanh, trước khi trời tối anh đã dẫn Ninh Chức Tuyết về đến Ngạo Thế Đan Tông.
Về đến nhà, Hồ Tông Linh ngồi chờ trong viện, vừa nhìn thấy Ngô Bình, ông ta vội vàng đứng dậy cười nói: “Công tử, cậu về rồi!”
Ngô Bình nói: “Lão Hồ, hai ngày tôi không ở đây có xảy ra chuyện gì không?”
Vậy mà Hồ Tông Linh lại gật đầu: “Công tử, có! Ngay ngày hôm qua, Ngạo Thế Đan Tông lại xuất hiện một đệ tử Song Tử Đỉnh!”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Song Tử Đỉnh sao? Là người mới à?”
Hồ Tông Linh: “Không phải người mới, người kia tên là Thái Văn Long, đã tiến vào Ngạo Thế Đan Tông hơn năm năm, trước đây vẫn luôn bình thường không có gì nổi bật, chỉ là đệ tử Bạch Đỉnh. Nhưng cũng không biết vì sao, gần đây hắn ta đột nhiên vùng dậy, trình độ luyện đan mỗi ngày một tăng cao, nhanh chóng trở thành đệ tử Song Tử Đỉnh”.
Ngô Bình: “Sao một người có thể đột nhiên tăng nhanh như vậy?”
Hồ Tông Linh cười hắc hắc: “Công tử, chuyện khác thường ắt có gian tà, tôi nghe người bên ngoài ngầm bàn tán, có lẽ Thái Văn Long này đã trở thành ký chủ của một vị đại đan sư nào đó, thật ra hắn ta đã không còn là Thái Văn Long ban đầu rồi”.
Ngô Bình khẽ giật mình, nói: “Đan Tông mặc kệ loại chuyện này sao?”
Hồ Tông Linh khẽ lắc đầu: “Đây chỉ là một loại suy đoán, chưa được chứng thực, tông môn có thể làm gì? Hơn nữa một đệ tử tư chất bình thường trở thành thiên tài luyện đan chính là chuyện tốt đối với tông môn. Cho nên khả năng cao là tông môn sẽ không can thiệp, trái lại còn cung cấp cho Thái Văn Long thêm một chút tài nguyên”.
Ngô Bình: “Loại tình huống bị đoạt xá như thế này có thường xuyên xảy ra không?”
Hồ Tông Linh: “Loại chuyện này rất bình thường. Tôi nghe người ta nói, ít nhất một phần mười đệ tử thiên tài trong Ngạo Thế Đan Tông chúng ta bị đoạt xá rồi”.
Ngô Bình: “Nhiều người bị đoạt xá như vậy? Sao lại có nhiều luyện đan sư bị mất thân thể vậy chứ?”
Hồ Tông Linh: “Có một số đan sư tu hành gặp sự cố, hoặc bị sát hại, hoặc gặp tai kiếp, nhưng cũng có một số đan sư cố ý chém bỏ thân thể, đoạt xá tu hành lại”.
“Chẳng lẽ chiếm thân thể của người khác để tu luyện sẽ tốt hơn dùng thân thể của chính mình tu luyện?” Ngô Bình không hiểu.
Lúc này Ninh Chức Tuyết nói: “Ngô đại ca, tôi nghe nói có một số người thiên phú tư chất vô cùng tốt, nhưng số mệnh lại bình thường. Cho dù những người này có cố gắng thế nào thì cũng khó mà đột phá bình cảnh. Thế là có một số người sẽ vứt bỏ đời này, làm lại từ đầu, đoạt xá trùng sinh, từ đó nghịch thiên cải mệnh, đột phá bình cảnh”.
Ngô Bình: “Hóa ra còn có loại thủ đoạn này”.
Lúc này Hồ Tông Linh mới hỏi: “Công tử, vị cô nương này là?”