Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có nhổ hay không không liên quan gì đến ông”.
Người trẻ tuổi giận dữ nói: “Chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được cây thuốc đó, anh mau giao nó ra, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Anh định không khách sáo thế nào?”
Người đàn ông trung niên đưa tay ra hiệu cho người trẻ tuổi đừng nói nữa, ông ta cười, nói: “Cậu bạn, cây thuốc đó vô cùng quan trọng với chúng tôi, nếu như cậu đã lấy được thì tôi bằng lòng bỏ tiền ra mua lại”.
Ngô Bình: “Trùng hợp là loại thuốc đó cũng rất quan trọng với tôi, tôi cần dùng nó để luyện đan”.
Người đàn ông trung niên hơi thất vọng, nói: “Đúng thật là trùng hợp”.
Ngô Bình nhìn ra được tu vi của người đàn ông trung niên khá cao, chắc cũng là cảnh giới thần thông ba hoặc bốn. Tu vi cao như vậy mà ông ta lại không cưỡng đoạt, chuyện này làm anh khá bất ngờ.
Người trẻ tuổi nóng ruột, nói: “Sư phụ, khó khăn lắm chúng ta mới tìm được đến đây, cứ thế mà bỏ cuộc sao?”
Người đàn ông trung niên bình thản đáp: “Không lấy được chứng tỏ chúng ta không có duyên với cây thuốc này, đến chỗ các tìm thử xem”.
Ấn tượng của Ngô Bình về người trung niên tốt hơn nhiều, anh hỏi: “Đạo hữu, ông cần tìm loại thuốc gì?”
Người trung niên quay lại, cười, nói: “Một loại linh dược tên Lam Nguyên Thảo, loại thuốc này có thể nuôi dưỡng cho Bí Anh lớn mạnh, lúc con trai tôi tu luyện đã gặp chút vấn đề, cần có loại thuốc này để cân bằng.
Ngô Bình: “Lam Nguyên Thảo vốn có độc tố, không thể dùng trực tiếp được, nếu không trong vòng bốn đến năm năm sẽ gặp tác dụng phụ không thể đoán được”.
Người trung niên ngây ra: “Tác dụng phụ sao? Có nghiêm trọng lắm không?”
Ngô Bình: “Tôi nghĩ cẩn thận vẫn tốt hơn”.
Người trung niên thở dài: “Tình trạng của thằng con tôi càng lúc càng nặng, tôi cũng hết cách rồi, chỉ đành dùng hạ sách này thôi”.
Ngô Bình: “Lúc nãy ông nói muốn mua cây thuốc này, tôi không thể bán cho ông được nhưng tôi có thể bán cho ông một viên đan dược có tác dụng còn tốt hơn cả Lam Nguyên Thảo”.
Người trung niên vui mừng, vội nói: “Vậy thì tốt quá rồi, chắc đạo hữu là thầy luyện đan cực kỳ lợi hại nhỉ?”
Ngô Bình: “Không dám nhận lợi hại, chỉ bình thường thôi”.
Người trung niên: “Không biết giá cả thế nào?”
Ngô Bình: “Đưa giá bằng một cây Lam Nguyên Thảo đi”.
Người trung niên nói: “Tôi từng nghe ngóng, thời gian trước có người bán đấu giá một cây Lam Nguyên Thảo, cuối cùng chốt giá ở mức ba trăm chín mươi lăm vạn tiền tiên. Thế này đi, tôi đưa cho anh chín trăm vạn tiền tiên, anh thấy thế nào?”
Ngô Bình: “Không thành vấn đề, chiều nay hai vị hãy đợi tôi ở gần giếng trời, tôi sẽ đến tìm hai vị”.
Người trung niên vội chắp tay: “Cảm ơn, vẫn còn chưa biết tên tuổi của thần luyện đan đây?”
“Tôi họ Ngô”.
“Thầy Ngô, tôi họ Nhan, xin được chào tạm biệt”. Ông ta nói xong thì dắt theo người trẻ tuổi rời khỏi.