Ngô Bình như nghĩ ra được gì đó, nói: “Nói vậy thì Chân Hư Đỉnh có khả năng chuyển hóa thật hư thần kỳ rồi?”
Uyển Nhi nói: “Đúng vậy, khi tu vi của anh đủ mạnh và anh hiểu hết được Chân Hư Đỉnh thì sẽ có thể lợi dụng nó để chuyển hóa hư thật.
“Bao gồm cả sinh linh sao?”. Anh hỏi.
“Thiên địa vạn vật đều có thể chuyển hóa”.
Ngô Bình: “Tuyệt quá, Uyển Nhi, vậy tầng thứ tám là gì?”
Anh cực kỳ quan tâm đến tầng thứ tám của Thái Chân Động, dù gì thì đó cũng là tầng mà đến cả Thái Chân Đại Đế cũng chưa từng đạt được.
Uyển Nhi: “Tu vi của anh cần phải đạt đến cảnh giới Thần Thông thì mới vào được”.
Ngô Bình: “Ừm, vậy thì vào tầng bảy thôi. Uyển Nhi, bài kiểm tra của tầng bảy là gì?”
“Bài kiểm tra của cửa ải này là ngộ nhanh ba vấn đề. Dùng trí tuệ trả lời ba câu đố cổ, trả lời đúng thì sẽ vượt qua được bài kiểm tra”.
Ngô Bình chau mày, anh không giỏi giải câu đố, cũng không biết có qua được ải này hay không nữa.
“Vậy bắt đầu đi”. Anh nói.
Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một tấm bia đồng, trên tấm bia có một câu đố, đại khái là: Thời cổ đại có một loại thú dữ, mỗi khi nó bị thương thì cơ thể sẽ ghi lại nỗi đau đó, sau đó trở nên mạnh mẽ hơn và miễn dịch với loại vết thương đó. Ngày đó thú dữ đã ăn thịt mấy trăm vạn người vô tội, người dân bị nó làm hại rất nhiều. Có một anh hùng tên Hữu Dịch đã đứng ra, anh ta đã mất hết ba năm để tạo ra một thanh kiếm khổng lồ, sau đó tìm thú dữ quyết đấu. Anh ta chém lên người thú dữ nhát đầu tiên, thú không hề hấn gì, còn anh ta thì lại bị trọng thương. Hữu Dịch không lùi bước mà tiếp tục chém tiếp nhát thứ hai, nhát thứ ba, tổng cộng chém chín nhát. Đến nhát kiếm thứ chín, bỗng dưng thú dữ kêu lên đau đớn, cơ thể của nó phát ra ánh sáng, dường như có vô số cao thủ đang ra đòn chí mạng trong cơ thể nó, thế là Hữu Dịch đã thành công giết được thú dữ, trở thành đại anh hùng của thời cổ đại. Câu chuyện này được lưu truyền mãi, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai hiểu được Hữu Dịch đã giết thú dữ bằng cách nào. Cuối cùng, câu hỏi được bia đồng đưa ra cần người đứng trước nó cho đáp án, giải thích được câu đố này.
Ngô Bình xem câu hỏi xong thì chẳng hiểu gì. Nếu như thú dữ có thể chịu được mọi kiểu tấn công thì chắc chắn cũng bao gồm cả đao kiếm, vậy thì tại sao Hữu Dịch lại có thể giết được thú dữ chứ? Làm năng lượng trong cơ thể thú dữ phát nổ sao? Hay là trên kiếm có độc?
Ngô Bình biết, nếu câu hỏi dễ trả lời như vậy thì câu hỏi đầu này đã không xuất hiện trên tấm bia đồng rồi.
Anh suy ngẫm vài phút rồi hỏi Uyển Nhi: “Câu hỏi này được trả lời mấy lần?”
Uyển Nhi: “Chỉ có một lần”.
Ngô Bình: “Có gợi ý không?”
“Không”.
Ngô Bình thở dài: “Không có gợi ý thì khó đoán rồi”.
Ngô Bình vắt óc suy nghĩ hết hơn một tiếng đồng hồ thì hiểu ra chỗ khó của câu hỏi này nằm ở chỗ chân tướng có đến mấy khả năng nhưng lại chỉ có một cơ hội trả lời. Nhưng anh lại không thể dự đoán được tương lai, vì vậy anh cũng không biết đáp án nào đúng.
Anh hiểu được điểm này thì dứt khoát không nghĩ thêm nhiều nữa, đáp: “Đáp án là Hữu Dịch là do thú dữ biến thành, con thú dữ bị giết chết chỉ là kẻ thế mạng”.