Nghe đến câu chia toàn phần, Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy lợi nhuận của Tam Thất Đan Đường đến từ đâu?”
Nam Cung Lệnh Nghi trả lời: “Thứ chúng tôi cần là đan dược phẩm chất cao và quý hiếm do Ngô đan sư cung cấp, đây chính là sản phẩm chiêu bài. Có Ngô đan sư trấn thủ, chúng tôi sẽ thu hút được nhiều khách hàng lớn hơn”.
Minh Thiên cười nói: “Hay đấy. Sư đệ à, chị đề nghị cậu nên gia nhập!”
Ngô Bình hỏi: “Tôi cần luyện chế đan dược gì, có danh sách không?”
Nam Cung Lệnh Nghi đưa một quyển sổ màu trắng cho Ngô Bình: “Trong này là đan dược mà đan sư của chúng tôi không thể luyện chế, hoặc phẩm chất được luyện ra không đạt tiêu chuẩn, đều là đan dược mà khách cần. Trong số đan dược này, Ngô đan sư cứ thoải mái lựa chọn. Bất luận cậu luyện được loại nào thì đó đều là loại mà Tam Thất Đan Đường cần nhất”.
Nhận lấy quyển sổ, Ngô Bình gật đầu đáp: “Được, tôi sẽ thử. Nếu thành công, tôi sẽ bàn về chuyện hợp tác”.
Nam Cung Lệnh Nghi đưa cho Ngô Bình một miếng ngọc bội: “Đây là truyền thư của tôi, có chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với tôi”.
Đây là lần thứ hai Ngô Bình có được truyền thư của người khác. Lần đầu là Minh Thiên, lần này là Nam Cung Lệnh Nghi.
Cầm lấy truyền thư, Ngô Bình đáp: “Được”.
Nam Cung Lệnh Nghi cười nói: “Ngô đan sư, hy vọng sau này chúng ta sẽ liên lạc thường xuyên”.
Sau khi Nam Cung Lệnh Nghi đi khỏi, Viên Định Trí cười nói: “Xem ra Nam Cung đại đan sư vô cùng đề cao sư đệ”.
Minh Thiên bảo: “Sao lại không đề cao cho được? Sư đệ là máy kiếm tiền đấy. Tôi mà là cô ấy thì còn nhiệt tình hơn cơ”.
Viên Định Trí nói: “Chúng ta tìm nơi nào uống rượu tán gẫu, tiện thể bàn chuyện Bách Vị Thảo Đường đi”.
Minh Thiên đáp: “Đến chỗ tôi nhé”.
Sáu người đến nơi ở của Minh Thiên. Vài đĩa thức ăn, một bình rượu nóng, họ quây quần cạnh nhau, bàn về kế hoạch tương lai.
Trong số họ có một người đàn ông mặc áo xám, đầu đội mũ thư sinh, trán rộng mắt hẹp, tên là Trương Phục Uy, phụ trách tài chính của tổ chức. Anh ta bảo: “Cần nói với sư đệ đôi chút về thu chi của Bách Vị Thảo Đường chúng ta. Trong nửa đầu năm nay, thu nhập của Bách Vị Thảo Đường là 2,5765 tỷ tiền Tiên, chi tiêu 2,13946 tỷ tiền Tiên, lời 437,04 triệu tiền Tiên. Phần lớn chi tiêu đều chia cho đan sư, có chia ba bảy, cũng có chia hai tám”.
Viên Định Trí nói: “Bách Vị Thảo Đường cũng không quá tiếng tăm. Bước tiếp theo là xây dựng danh tiếng của chúng ta”.
Minh Thiên cười nói: “Muốn tạo dựng danh tiếng thì chờ một thời gian nữa sẽ có một hội triển lãm đan dược, hội đan Cửu Dương. Chúng ta có thể đăng ký tham gia”.
Viên Định Trí bảo: “Trừ phi chúng ta luyện chế đan dược trên bảng Linh Đan, bằng không tham gia cũng chẳng tạo ra sức ảnh hưởng gì”.
Lời vừa dứt, họ đều nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình xoa mũi: “Mọi người cảm thấy nên luyện chế loại đan dược nào?”
Minh Thiên đáp: “Chẳng phải Nam Cung đại đan sư đã đưa cho cậu một quyển sổ sao? Cậu cứ luyện đan dược trong đó là được. Tất nhiên, nếu có thể luyện thêm vài loại đan dược trên bảng Linh Đan thì càng tốt”.
Trương Phục Uy cất lời: “Mỗi kỳ hội triển lãm đan dược đều sẽ bình chọn ra một bảng xếp hàng đan dược trân phẩm, nếu lọt vào top ba thì tương đương với một màn quảng bá siêu cấp rồi”.