Minh Thiên lắc đầu: “Chịu, nhưng đến nay chỉ có vài người phá giải được thôi, nhưng lạ cái là họ đều không bán đan dược luyện chế được cho ai”.  

 

Ngô Bình: “Giá cao quá ạ?”  

 

Minh Thiên: “Đan dược này có hỗ trợ rất lớn cho cảnh giới Thần Thông, hơn nữa lại hiếm nên giá cực cao. Ngoài thị thường bán đến 80 triệu tiền Tiên một viên cấp trung phẩm đấy”.  

 

Ngô Bình trố mắt ra: “Đắt thế ạ!”

Minh Thiên: “Cái gì hiếm thì đều quý, nếu là đan dược đứng trong tốp 50 thì còn có giá cao nữa”.  

 

Ngô Bình gật gù, sau đó bắt đầu tập trung luyện đan. Đây là lần đầu luyện chế nên anh không cần phải thành công, mà chỉ mong có thể nắm được điểm mấu chốt. Sau 20 phút luyện đan, dược lực trong lò chợt có trạng thái hỗn loạn, tất cả dược tính đều mất bản chất ban đầu, thay vào đó là trạng thái mà thầy luyện đan cũng không biết là gì.  

 



Ngô Bình quan sát bằng đôi mắt xuyên thấu thì thấy toàn bộ dược lực đều đã bị tách ra, vô vàn các dược tính đang hoà lẫn với nhau. Anh phóng thần niệm vào trong, sau đó lấy vài thành phần ra, sau đó quan sát tiếp xem nó sẽ hình thành dược lực thế nào.  

 

Kết quả là sau khi Ngô Bình lấy thành dược lực không biết thuộc dược liệu nào ra xong thì thấy nó như biến thành một loại mới, không hề thuộc thành phần của bất kỳ dược liệu nào trước đó. Từ đây có thể thấy tình trạng hỗn loạn này cũng từ nó mà ra.  

 

Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào lò luyện đan, Minh Thiên nói: “Sư đệ, có cách nào giải quyết tình trạng này không?”  

 

Ngô Bình: “Tất cả các dược lực đã rách nhau ra và rời khỏi dược liệu gốc. Em cũng từng gặp tình trạng này trước kia rồi, em gọi nó là dược cơ. Nhưng hầu hết khi rơi vào tình tràn này thì dược lực đều tách ra lần lượt nên vẫn có thể khống chế được. Còn như lần này thì em mới gặp lần đầu, xem ra đây không chỉ là vấn đề khó trong luyện đan, mà còn là một hướng đi mới trong luyện đan”.  

 

Minh Thiên sáng mắt lên: “Hướng đi mới trong luyện đan ư? Cậu nói vậy là sao?”  

 

Ngô Bình: “Nếu em có thể biết được cách sắp xếp thứ tự của dược cơ trong mỗi loại dược tính thì có thể lợi dụng trạng thái này để luyện chế ra đan dược tinh thuần hơn”.  

 

Minh Thiên lắc đầu: “Sao được chứ? Mỗi loại dược tính đều tách ra thành vài chục nghìn hay thậm chí cả triệu dược cơ rồi, mà sự khác nhau giữa chúng rất nhỏ, không ai có thể phân biệt được. Trong lò đan dược này có 64 loại dược liệu, vậy là vào khoảng vài chục triệu dược cơ, dù có phân biệt được hết thì ai có thể tách dược cơ tương ứng ra trong thời gian ngắn được?”  

 

Nghe thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Thật ra trạng thái hỗn loạn này là đảo ngược, dược tính khác nhau sẽ tách thành dược cơ khác nhau. Nhưng dược cơ khác nhau cũng có thể hồi phục ngược lại thành dược tính”.  

 

Minh Thiên: “Cách này hay đó, nhưng phải làm thế nào?”  

 

Ngô Bình: “Theo kinh nghiệm của em thì phải trông chờ vào vận may”.  

 

Minh Thiên phì cười: “Nếu chúng ta làm được thì trình luyện đan sẽ lên một tầm mới đấy”.  

 

Ngô Bình tiếp tục quan sát tình hình trong lò, đương nhiên anh dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu. Tuy thần niệm có thể cảm nhận được, nhưng vẫn thua xa trình sắc nét và tỉ mỉ của khả năng nhìn xuyên thấu.  

 

Loáng cái, anh đã phát hiện tình trạng tách ra của một loại dược lực, vì thế anh đập mạnh hai tay vào lò rồi truyền sức mạnh vào, đồng thời điều chỉnh lại kết cấu trong lò.  

 

Ngay sau đó, trong lò đã ngưng tụ lại thành một loại dược tính mới. Dược tính tách ra rồi lại gộp lại đã tinh thuần hơn trước, anh đã di chuyển các dược tính ấy vào môt góc trong lò.  

 

Cứ thế, Ngô Bình nhanh chóng tìm thấy thêm nhiều điều kiện cho cả trăm loại dược tính khác gộp vào rồi lại tách nhau ra. Số còn lại đều là tạp chất mà anh không cần tới.  

 

Lúc này, anh chợt đá vào một vị trí nào đó của lò, đáy lò có một thứ màu đen bay ra, đó chính là tạp chất.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play