Ngô Bình: "Mày có tin hay không không quan trọng, quan trọng là nếu mày cùng tao ra đi thì đôi bên đều có lợi. Tao sẽ không làm hại mày, chỉ cần thỉnh thoảng chắt cho tao xin một ít linh dịch là được rồi".
Thì ra dược tính của linh dược này nằm ở trong nước cốt của nó, nước cốt này được gọi là linh dịch của đất, là một loại bảo dược cực kỳ hiếm có, hơn nữa hạt đậu của nó cũng có thể dùng làm thuốc. Hiệu quả của nó tương đương với linh dược cấp chín, thậm chí là cấp mười.
Nghe những gì Ngô Bình nói, hạt mầm vàng nói: "Anh nói đưa tôi đi sẽ có lợi cho tôi?"
Ngô Bình:"Chắc chắn rồi. Tao có thể tìm cho mày một môi trường phù hợp hơn để phát triển. Mày mặc dù mạnh nhưng cũng có vô số tu sĩ mạnh trong thế giới này, mày cũng không thể ở chỗ này vĩnh viễn đúng không?"
Địa Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy anh không có ác ý, vì vậy tôi sẽ tin tưởng anh một lần".
Lời này vừa dứt, tất cả dây leo đột nhiên thu lại, cuối cùng hóa thành một quả cầu gỗ màu xanh to bằng lòng bàn tay, rơi vào trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình hai mắt sáng lên, nói: "Linh dược cấp mười một mạnh đến mức có thể thay hình đổi dạng. Địa Bảo, từ giờ tao sẽ gọi mày là A Trân".
Địa Bảo đáp: "Tùy anh".
Ngô Bình cất quả cầu gỗ đi và tiếp tục tìm kiếm linh dược trong khu vực này.
Linh dược ở đây tương tự như trong rừng, khắp nơi đều có thể tìm được linh dược dưới cấp bốn, ngoài ra còn có rất nhiều linh dược cấp năm, cấp sáu. Anh cũng không khách sáo mà gặp những thứ có thể đào được là lập tức đào hết đi.
Anh ở trong đầm lầy đào bới hơn một ngày, đến ngày thứ hai liền thấy nơi này đông đúc lên rõ rệt. Rất nhiều người không ngừng bay qua đầu anh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.
Anh suy luận rằng sau khi A Trân biến mất, những lính canh ở đây hẳn đã rất hoảng hốt và họ đang tìm kiếm kẻ đã đánh cắp thứ mà họ cho là linh dược cấp mười
Đầm lầy quá lớn, Ngô Bình ẩn nấp kỹ đến nỗi những người này căn bản không phát hiện ra anh.
Trong khi Ngô Bình đang ung dung thu thập các loại linh dược thì một người nào đó đột nhiên lao tới và đâm thẳng vào kết giới mà anh đã thiết lập.
Đó là một cô gái mặc bộ đồ bó màu xanh lá cây, khoảng hai mươi tuổi, ngoại hình xinh xắn. Cô gái này bị thương nặng, ngực chảy nhiều máu, trên mu bàn tay còn có vết đâm.
Cô gái đang liều lĩnh chạy vào kết giới của Ngô Bình thì đột nhiên ngã xuống đất.
Ngô Bình và cô gái liếc nhìn nhau, cô gái yếu ớt nói: "Công tử, cứu tôi với!"
Vết thương của cô ấy đã chuyển màu đen, rõ ràng là bị nhiễm độc và cô gái này không thể sống được lâu nữa.
Ngô Bình lập tức thở dài, anh một mình đi hái thuốc lại đột nhiên có một cô gái lao vào, hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Anh hỏi: "Cô đến đây để thu thập dược liệu?"
Cô gái khẽ gật đầu: "Bố tôi tu luyện gặp sự cố, cần hai loại dược liệu nên tôi liều mạng trộm linh dược, không ngờ vừa hái linh dược đã bị phát hiện!"
Ngô Bình thở dài, lẽ ra anh có thể rời đi, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh lại không đành lòng.
Anh nói: "Tôi cầm máu cho cô trước đã, tạm thời chúng ta phải rời khỏi đây".