Ngô Bình cảm giác được người này cùng nam tu sĩ lúc trước hẳn là có quan hệ tốt, nhưng anh không có hứng thú chơi đùa, lập tức nói: "Tôi không đi, còn có chuyện khác phải làm".
Đối phương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, gật đầu đi xuống núi trước.
Sau khi người đàn ông đã đi xa, anh đi đến một ngọn núi khác.
Trên đường đi, anh ta bắt được một con thỏ rừng để nướng. Sau một ngày bận rộn, dạ dày anh giờ đã trống rỗng.
Thịt thỏ vừa nướng xong, một người đàn ông ăn mặc giống anh đi tới, cười nói: "Sư huynh, tôi cũng đói bụng, có thể cho tôi một cái chân thỏ được không?"
Người này có lẽ không nhận ra người mà Ngô Bình đóng giả, cho nên Ngô Bình gật đầu: “Được chứ, mời ngồi”, vừa nói anh vừa xé một cái đùi thỏ đưa cho đối phương.
Người đàn ông cũng không khách khí, nhận lấy cắn một miếng nói, nói: "Ba ngày chưa được ăn, món này ngon thật đấy".
Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: "Tôi ở ngọn núi đối diện, người anh em đang canh giữ ngọn núi này sao?"
Đối phương cười nói: "Đúng vậy, tôi đã ở chỗ này mấy ngày, cùng hai người khác canh giữ ngọn núi này. Hừm, nơi này có gì mà phải canh giữ cơ chứ, linh dược cũng không phải loại cao cấp, hơn nữa người có tu vi thấp không dám đến trộm, tu vi cao thì không thèm đến trộm".
Ngô Bình: "Dù sao cũng là địa bàn của môn phái, nhất định phải có người trông chừng. Chịu đựng thêm chút nữa đi, người khác thay ca là được nghỉ ngơi rồi".
Người đàn ông thở dài: "Còn sớm, chúng tôi còn phải đợi hơn hai tháng".
Ngô Bình: "Địa bàn của chúng ta lớn như vậy, không biết có bao nhiêu đồng môn đang canh giữ, chúng ta chỉ là một trong số họ".
Người đàn ông gật đầu: "Không sai, bán kính nghìn dặm quanh đây đều là của chúng ta, mỗi một ngọn núi, mỗi một cánh rừng đều phải trông coi".
Ngô Bính sửng sốt, bán kính nghìn dặm! Có vẻ như lãnh thổ của Tiêu Diêu Môn khá lớn!
Sau khi ăn thịt thỏ với người đàn ông này, Ngô Bình cũng khai thác được rất nhiều thông tin và có hiểu biết nhất định về Tiêu Diêu Môn.
Tiêu Diêu Môn là một thế lực trong vũ trụ chính, là nhóm người đầu tiên định cư ở Cửu Dương Cảnh, vì vậy họ đã phái người đi chiếm một số vùng đất, đồng thời thu thập các loại thảo dược ở đây, sau đó bán chúng ra bên ngoài.
Sau khi ăn thịt xong, Ngô Bình lấy ra một bầu rượu, cùng đối phương uống vài chén. Họ vừa uống rượu vừa nói rất nhiều chuyện. Người kia hỏi: "Người anh em, anh có làm thêm việc phụ không?"
Ngô Bình không hiểu việc phụ là việc gì, nên chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng đối phương lại hiểu lầm rằng anh đã thừa nhận nên gật đầu nói: “Không còn cách nào khác, cấp trên phái chúng ta tới đây, chỉ cho tôi một ít tiền như vậy đâu thể làm được việc gì? Nếu không tự thân vận động, chúng ta sẽ chết đói ở đây".
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một tấm bản đồ: "Sư huynh, tấm bản đồ này tôi đã mua bằng rất nhiều tiền, anh có không?"
Ngô Bình xem qua, bản đồ đánh dấu phạm vi của Tiêu Diêu Môn cũng như phạm vi của một số thế lực xung quanh. Một số ngọn núi, một số khu rừng và thung lũng được đánh dấu cụ thể.