Sau đó Ngô Bình đẩy hai tuỳ tùng của ông lão này ngã xuống đất. Anh thì giẫm lên đầu ông ta, cũng bảo ông ta nằm rạp xuống, đoạn hỏi: “Con rể ông chắc chắn sẽ đích thân đến đây?”  

 

Ông lão đáp: “Ngày xưa con rể tôi rất nghèo, tôi thường xuyên giúp đỡ, đối xử với nó rất tốt, vậy nên nó đối xử với tôi cũng tốt vô cùng. Nó nhận được tin, nhất định sẽ đích thân đến đây xử lý”.  

 

Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, đã có một bóng người xuất hiện giữa không trung, giận dữ nói: “Kẻ nào dám động đến bố vợ tôi?”  

 

“Ầm!”  

 

Một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không nhúc nhích, một bóng người mờ mờ xuất hiện ngay sau lưng kẻ đó, rồi một tiếng kêu lên kinh ngạc, đã có người ngã xuống trước mặt Ngô Bình.  

 

Người đàn ông này có tướng mạo thanh niên, mặc áo gấm màu lam xa xỉ, lúc này đầu đã lệch, ở đỉnh đầu có chưởng ấn rất rõ.  



 

Sau khi ngã xuống đất, người đó nôn ra mấy ngụm máu, giọng sắc bén: “Là kẻ nào đánh lén tôi?”  

 

Liễu Tam Tương đứng sau lưng hắn. Hắn muốn ngoái lại nhìn, kết quả là cổ nhói lên rồi gãy lìa.  

 

Ngô Bình không dông dài, vươn tay lục tìm túi chứa đồ trên người đối phương rồi mở ra xem, bên trong chất đầy tiền tiên, ít nhất cũng bốn, năm trăm triệu. Nhưng con số này so với ước tính của anh vẫn có sự chênh lệch rất lớn.  

 

Anh hỏi: “Mỗi năm kiếm được nhiều tiền như vậy mà tại sao trên người chỉ có ngần này tiền?”  

 

Người kia chính là tông chủ Hải Tiên Tông, lạnh lùng nói: “Các người nghĩ một mình tôi có thể giúp Hải Tiên Tông hoành hành ở nơi này sao? Nói thật nhé, sau lưng tôi là môn phái lớn của vũ trụ chính, các người không đắc tội được đâu. Hôm nay các người dám động đến tôi, ngày mai môn phái lớn ấy sẽ trừ khử các người, trả thù cho tôi!”  

 

“Rắc!”  

 

Liễu Tam Tương giết chết đối phương bằng một chưởng, sau đó giết cả đám người ông lão kia. Họ dùng lửa thiêu số thi thể này thành tro, không để lại bất cứ thứ gì.  

 

Xử lý xong đám người này, Liễu Tam Tương cười khẩy: “Một đám ngu ngốc, thế lực sau lưng chúng có mạnh đến mấy đi nữa thì làm gì được chúng ta cơ chứ?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, ông cảm thấy đó sẽ là thế lực gì?”  

 

Liễu Tam Tương đáp: “Không cần quan tâm, không liên can gì đến công tử cả. Chúng ta không phải người dân bản địa, họ sẽ chẳng điều tra đến chúng ta được đâu”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Nhiều tiền như vậy, vào trong có thể mua thêm một ít linh dược rồi”.  

 

Liễu Tam Tương nói: “Ừm. Công tử, chúng ta trực tiếp đến Cửu Dương Cảnh đi. Ở đây e là không tìm được thuốc tốt nữa”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ừ, vậy đến Cửu Dương Cảnh!”

Hai người tiếp tục đi về phía Cửu Dương Cảnh, tìm được cửa vào, quả nhiên có không ít người canh giữ cửa.  

 

Ngô Bình nói với Liễu Tam Tương: "Ông Liễu, đợi tôi ở bên ngoài".  

 

Liễu Tam Tương vô cùng tin tưởng vào Ngô Bình và không hề lo lắng về sự an toàn của anh, ông ta nói: "Được, công tử hãy cẩn thận. Tôi sẽ chờ tin tốt từ công tử ở bên ngoài".  

 

Sau khi chia tay Liễu Tam Tương, anh sải bước đến lối vào. Đó là một cung điện và lối vào thực sự của Cửu Dương Cảnh có lẽ là ở trong cung điện này.  

 

Sau khi đưa tấm vé ra, người gác cổng gật đầu cho anh vào. Khi anh vào đến cung điện liền nhìn thấy một cánh cổng ánh sáng màu lam ngọc. Anh đi qua cánh cổng liền tiến vào một thời không khác, đó chính là Cửu Dương Cảnh!  

 

Bước vào Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình tựa hồ hồi tưởng lại cảm giác khi còn ở trong vũ trụ chính, thực lực của anh lại một lần nữa bị áp chế, chỉ còn lại một phần mười sức mạnh ban đầu. May mắn thay, với kinh nghiệm trước đây, anh đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới lần này.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play