Gã này cười khẩy: “Không cần biết anh có phải mua bằng tiền hay không, quy tắc ở nơi này là không được chen hàng. Anh quay về xếp hàng lại đi”.  

 

Ngô Bình biết mình bị người ta chơi khăm, bèn bảo: “Nói thẳng đi, cần bao nhiêu tiền?”  

 

Gã này mỉm cười, tỏ vẻ “anh biết điều đấy”, đoạn giơ lòng bàn tay ra: “Đưa thêm một trăm nữa, tôi cho anh vào trong”.  

 

Ngô Bình lấy ra một trăm tiền tiên, đập vào lòng bàn tay gã. Cú đập này khiến gã lấy tiền tê dại cả người, chỉ biết đứng im tại chỗ. Sau khi Ngô Bình rời đi khoảng nửa phút, cơ thể gã bỗng nhiên phồng to rồi “bùm” một tiếng, nổ thành một màn sương máu!  

 

Ngô Bình tiến vào tầng một, phát hiện ánh sáng trong này rất tối, trước mỗi quầy hàng đều thắp một ngọn đèn không mấy sáng sủa.  

 

Người ở tầng một rất nhiều. Có nhiều quầy hàng, trước mỗi quầy đều có không ít người đang đứng. Anh nhìn kỹ hơn, thấy một số hàng hoá được quầy hàng bày biện thật sự là dược liệu của vũ trụ chính. Tất nhiên, đa số chỉ là cỏ bình thường của vũ trụ chính, không tính là dược liệu.



Anh đi đến trước một quầy hàng, thấy tất cả cỏ dại từ vũ trụ chính đều được đặt trên đó. Song cỏ dại ở đây cũng toả ra khí tức mãnh liệt, tạo cho người ta cảm giác “linh khí rất mạnh”. Dân địa phương rất khó phân biệt đây là cỏ hay là thuốc.  

 

Thấy Ngô Bình chú ý đến dược liệu của mình, chủ quầy bèn cười nói: “Anh xem đi, chỗ tôi toàn là dược liệu thượng hạng, giá cả lại rẻ, một cây chỉ có giá năm mươi tiền tiên thôi”.  

 

Ngô Bình nghĩ bụng, có bán năm hào tôi cũng không mua! Anh khẽ gật đầu, đi dọc theo con đường nhỏ ở giữa quầy hàng. Đi con đường này rất khó thấy được linh dược thật sự, đa số là cỏ dại hoặc là hoa, quả bình thường.  

 

Anh đi từ đầu này đến đầu bên kia, tuy cũng nhìn thấy vài vị thuốc, nhưng chúng đều rất bình thường, không lọt vào mắt anh. Ngô Bình không khỏi thất vọng. Nơi quỷ quái này e là chẳng có linh dược thật sự, đến đây đúng là phí thời gian.  

 

Khẽ lắc đầu, anh chuẩn bị rời khỏi đây, ngay cả tầng hai cũng chẳng buồn lên.  

 

Khi vòng trở về, anh đi một con đường khác, hai bên có những quầy hàng lớn nhỏ tương tự, sản phẩm được bán đa số là hoa, cỏ bình thường.  

 

Đi được nửa đường, anh chợt ngửi thấy một mùi thơm nhẹ, bèn dừng lại ngó quanh quất. Sau đó anh phát hiện mùi hương toả ra từ một quầy hàng cách đây hai con đường.   

 

Ngay lập tức, anh khẽ tung người bay lên rồi đáp xuống trước quầy hàng ấy. Lúc này có mười mấy người đang đứng trước quầy hàng và trả giá với chủ quầy.  

 

Ngô Bình nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, phát hiện có một đoá hoa kém nổi bật trong một bụi cỏ dại. Hoa màu vàng kim, toả ra mùi thơm nồng. Ngoài hương hoa, nó chẳng mọc chiếc lá nào, chỉ có thân cây to bằng ngón tay, trên thân có đường vân màu vàng sẫm rất mờ.  

 

Anh lấy bừa một nhúm cỏ dại, trong đó bao gồm cả cây hoa này, đoạn hỏi: “Chủ quầy, cái này bao nhiêu tiền?”  

 

Chủ quầy liếc qua rồi đáp: “Một nghìn đi”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tôi mua nhiều, bán rẻ một tí nhé. Năm trăm, được không?”  

 

Chủ quầy vốn chỉ bán cỏ dại, vờ kiên trì một hồi, cuối cùng cũng bán với giá năm trăm tiền tiên.  

 

Ngô Bình cất hoa vào nhẫn chứa đồ rồi đi tiếp. Nhưng anh không phát hiện được linh dược nào vừa ý ở tầng một nữa.  

 

Anh vốn định rời đi. Nhưng việc phát hiện cây hoa kia đã làm anh hứng thú trở lại, quyết định lên tầng hai xem thử.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play