Ngô Bình cảm thán: “Anh vay được tiền nhưng tôi thì không, song anh không nên làm vậy đâu, vì anh thua chắc rồi, nếu thua cả trăm triệu thì cả đời anh cũng không trả nổi đâu”.
Định Phụng Nguyên cười phá lên: “Tôi thích cậu rồi đấy, nào, nếm thử một đao của tôi đây!”
Anh ta lập tức ra tay rồi chém một đao xuống, đường đao nhanh như điện.
Cheng!
Không ngờ thanh đoản kiếm của Ngô Bình đã chặn được đường đao của Định Phụng Nguyên, tất cả mọi người đều xem đến nín thở.
Bụp!
Ngô Bình nhấc chân đá bay Định Phụng Nguyên, anh ta đau đến mức nhăn mặt rồi gầm lên: “Dám che giấu thực lực à!”
“Anh cũng nếm thử một kiếm của tôi đây!”, Ngô Bình tung người lên, người kiếm hợp nhất, hoá thành cơn gió nhẹ rồi biến mất. Lúc này, anh đang thi triển bí thuật cấp thần có tên là Khinh Phong 12 Trảm! Anh đã biến thành cơn gió và tung ra 12 đường kiếm với uy lực mạnh mẽ.
Khi mới kn môn bí kỹ này, Ngô Bình chưa thể phát huy hết uy lực của nó. Nhưng giờ, anh đã ở cảnh giới Bí Thai sơ kỳ nên đã có thể tăng lực sát thương của nó lên tối đa.
“Người đâu rồi?”, tất cả người xem đều ngẩn ra, đến tu sĩ cảnh giới Thần Thông cũng không thể phát hiện ra dấu vết của Ngô Bình. Hiện giờ, anh như đã biến thành một cơn gió nhẹ, không thể chạm tới.
Định Phụng Nguyên cầm chặt đao, hắn phóng hết thần thức ra để tìm vị trí của Ngô Bình.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, áo của Định Phụng Nguyên chợt bị rách một mảng, máu tươi chảy ra, hắn vội vàng lùi lại.
Lại thêm một cơn gió thổi qua đỉnh đầu Định Phụng Nguyên, hắn thấy da đầu mình tê rần, một chùm tóc rơi xuống, gồm cả lớp da đầu nhuốm máu.
Lúc nay, Định Phụng Nguyên đã có vẻ sợ hãi, hắn vứt đao rồi hét lên: “Tôi thua rồi!”
Không gian chợt vang lên giọng của Ngô Bình: “Tôi vừa thi triển bí kỹ này nên chưa thể dừng lại được, anh mau nhảy khỏi lôi đài đi!”
Định Phụng Nguyên nghe xong thì nhảy luôn, sau đó cả lôi đài đã bị chem tơi tả rồi sụp đổ.
Tất cả mọi người đều trố mắt ra, phải biết là lôi đài vô cùng kiên cố, bên trên còn có trận pháp phòng ngự nên rất khó bị tổn hại như bây giờ.
“Quá đỉnh! Đỉnh thật sự!”, người đặt Ngô Bình thắng khen ngợi: “Đúng là mình có con mắt tinh tường”.
“Cậu ta thi triển bí kỹ đáng sợ quá!”, người tinh mắt khác nói.
“Đánh bại cao thủ đứng đầu bảng Ngũ Hành thì cậu ta đứng đầu các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương rồi”.
“Ai biết được cậu ta có thể khiêu chiến tu sĩ trên bảng Âm Dương hay không!”
Sau khi lấy tiền cược xong, Ngô Bình lập tức dẫn Hắc Tưởng rời đi. Dẫu sao mang nhiều tiền thế này trên người cũng không an toàn, anh phải lượn nhanh thôi.
Nhưng không ai dám có ý đồ cướp của anh, anh là người đứng đầu trong số các tu sĩ dưới cảnh giới Âm Dương nên đã khiến nhiều người phải khiếp sợ. Đến cường giả cảnh giới Thần Thông cũng cảm thấy anh thâm sâu khó lường nên không dám có ý đồ gì hết.
Hai người nhanh chóng trở lại Thái Chân Môn, trên đường về, có một người đã xuất hiện ở phía trước.