Ngô Bình nói xong thì chờ một lát, thấy cô gái không có phản ứng gì thì quay người bỏ đi luôn.  

 

Cô gái cũng không ngốc, sao có thể bỏ qua số tiền lớn ấy nên lập tức gọi Ngô Bình lại: “Khoan đã!”  

 

Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại cười hỏi: “Cô đổi ý rồi hả?”  

 

Cô gái: “Tôi có thể bán cho anh, nhưng anh phải trả thêm một chút”, rõ ràng cô vẫn còn ghim thù nên muốn kiếm thêm từ Ngô Bình.  

 

Song, anh lắc đầu: “Giá này là hữu nghị lắm rồi, tôi đã trả cao hơn hẳn giá trị của nó. Nếu cô không hài lòng thì tôi cũng chịu”.  

 

Cô gái bực dọc nói: “Được rồi, chốt 20 nghìn”.  

 

Ngô Bình trả tiền rồi quay người bỏ đi, thấy anh đi xa rồi, cô gái tức đến giậm chân rồi mắng: “Loại người gì thế không biết!”  

 



Nhóm Ngô Bình đi được nửa đường thì Hoa Kiếm Thành nói: “Tiên sinh, dù cậu trả mười nghìn thì cô ta vẫn bán thôi”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Lúc trước tôi mua được cái lò luyện đan kia đã là chiếm lợi của người ta rồi, giờ trả vậy coi như bù đắp”.  

 

Hoa Kiếm Thành: “Tiên sinh thật tốt bụng, tại hạ khâm phục!”  

 

Lúc này, cách đó không xa có hai ngôi nhà được dưng trên một khoảng đất bằng phẳng. Rõ ràng đây là nhà mới xây. Trước cửa có một gian hàng, nhưng không thấy ai bán, cửa sổ nhà đang mở nên chắc người bán đang ở trong nhà.  

 

Ngô Bình bật cười nói: “Chủ hàng này hay thật, người ta chỉ bày sạp, còn bên này thì xây hẳn nhà”.  

 

Nói rồi, anh cùng Hoa Kiếm Thành đến đó. Sạp này bày bán hơn 20 khối linh ngọc. Chúng đều trong suôt, mối khối có một kích thước khác nhau, bên trong từng khối đều phong ấn một loại dược liệu.  

 

Đây là lần đầu tiên Ngô Bình thấy có dược liệu phong ấn trong linh ngọc nên hỏi: “Chủ hàng đâu rồi?”  

 

Một giọng nói của đàn ông trung niên vọng từ trong nhà ra: “Rẻ nhất là 150 nghìn tiền Tiên một khối, nếu không mua được thì đừng phí thời gian của tôi. Còn có tiền mua thì cứ xem đi, ưng khối nào thì gọi tôi”.  

 

Ngô Bình thầm mắng chủ hàng quá lười, thậm chí còn chẳng thèm thò ra nhìn khách. Anh lắc đầu rồi dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát dược liệu ở bên trong, sau đó thấy dược liệu trong các khối linh ngọc ở đây chỉ có ba loiaj giữ được dược tính nguyên vẹn, số còn lại đều mất khá nhiều hoặc thành phế dược rồi.  

 

Anh chọn ba khối linh thạch đó rồi nói: “Tôi chọn xong rồi, ba khối này bao nhiêu tiền?”  

 

“Tám trăm năm mươi nghìn, không mặc cả”, chủ hàng báo giá.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Được, tôi mua”.  

 

Mãi đến khi anh chốt sẽ mua thì mới có một người đàn ông trung niên to béo đi ra, ông ta cao trên một mét tám và rất béo, áng chừng phải 200 cân.  

 

Người đàn ông cầm lấy tiền rồi nói: “Không tiễn nhé”, dứt lời, ông ta lại quay vào trong.  

 

Ngô Bình lắc đầu, sau đó mang linh ngọc đi.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì Hoa Kiếm Thành chợt tò mò hỏi: “Tiên sinh, dược liệu trong mấy khối linh ngọc này còn có tác dụng không?”  

 

Ngô Bình: “Có hay không thì phải xem ăn ở”.  

 

Hoa Kiếm Thành ngẩn ra: “Là sao ạ?”  

 

Ngô Bình: “Nếu dược lực trong dược liệu này vẫn còn nguyên thì giá trị của chúng sẽ không dưới hai triệu tiền Tiên”.  

 

Hoa Kiếm Thành hít vào một hơi lạnh: “Đắt thế ạ!”  

 

Ngô Bình: “Số tôi khá hên nhưng cứ về xẻ ra thì mới biết được. Ngoài ra chất ngọc này cũng khá được, chắc sẽ cao hơn ngọc bích ban nãy, rồi tôi sẽ đưa cho ông nốt”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play