Anh bước tới để cứu chữa, người đàn ông bị thương nặng sau đó đã tự mình tỉnh lại, nhưng cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng tỉnh rượu.
Lư Thần là một thiếu soái trẻ tuổi, đương nhiên nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc mà đi kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng kẻ này không chỉ dám động tới mà còn suýt nữa giết chết cậu ta, chuyện này có gì đó không đúng!
Sau khi người kia tỉnh dậy, Lư Thần châm một điếu thuốc và nhìn kẻ đánh mình bằng ánh mắt vô cảm.
Bị Lư Thần nhìn như vậy, vẻ mặt của người đàn ông có chút không tự nhiên.
Lư Thần cười nói: "Nói cho tao biết, tại sao mày muốn giết tao, ai đã ra lệnh cho mày?"
Người đàn ông trợn mắt lên và nói: "Uống nhiều quá, không nhận ra ai với ai. Muốn giết thì giết, tôi nhận tội!”
Lư Thần lắc đầu: "Nhận tội cũng không giải quyết vấn đề gì. Mau gọi một cuộc điện thoại và điều tra thân phận kẻ này cho tôi".
Một vệ sĩ chụp một bức ảnh của người đàn ông này và gửi nó đến phủ nguyên soái. Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả thông tin về người này đã được gửi đến điện thoại di động của Lư Thần.
Lư Thần mở điện thoại, đọc tin nhắn và nói: "Giỏi đấy, mày có tới ba bà vợ và bảy người con. Bố mẹ mày đều đã hơn bảy mươi tuổi và cả hai đều có sức khỏe tốt. À, còn có một nữ sinh viên đại học đang được mày bao nuôi, cô ấy rất xinh đẹp".
Nghe được những thông tin này, chân người đàn ông mềm nhũn ra, giọng run run hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Mày nói xem?" Lư Thần nhìn hắn: "Mày phải biết, kẻ muốn hại tao nhất định phải chết. Nhưng nếu mày nói cho tao biết ai đã chỉ thị mày làm như vậy, tao hứa sẽ không động đến gia đình mày và cho mày một cơ hội".
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lư Thần, bức tường phòng ngự của người đàn ông nhanh chóng sụp đổ, anh ta kêu lên: "Tôi nói, chính ông chủ của Thiên Hạ Cư đã yêu cầu tôi làm điều đó. Ông ta nói rằng có một nhân vật lớn ở đây và yêu cầu tôi đánh chết người đó. Tôi muốn tận dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, nhưng đã bị cao thủ đánh gục xuống đất ngay sau khi ra tay. Thiếu soái, tôi không biết cậu là con trai của nguyên soái!"
Hoa Kiến Thành tức giận nói: "Thiên Hạ Cư thật to gan, dám động đến thiếu soái!"
Lư Thần mặt vẫn vô cảm, nói với hai cao thủ: "Bây giờ hai người đưa người tới, san phẳng Thiên Hạ Cư".
"Rõ!", hai vệ sĩ lập tức đi làm việc.
Lư Thần sờ sờ đầu, cười nói: "Bác sĩ Ngô, y thuật của anh thực sự tài tình. Tôi bị thương rất nặng, vậy mà bác sĩ chỉ dùng vài mũi kim châm đã giúp tôi khỏe lại rồi".
Ngô Bình: "Cũng không phải trị liệu, tôi chỉ là giúp thiếu soái qua khỏi cơn nguy hiểm, về sau vẫn cần trị liệu thêm".
Lư Thần: "Vậy tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới, phiền bác sĩ Ngô tiếp tục giúp tôi trị liệu”.
Hoa Kiến Thành nói: "Thiếu soái muốn ở lại bao lâu cũng được".